xong. Ông ta thở phì phì và ho khe khẽ, khi thì giơ cái lưng mập mạp, khi thì
ưỡn cái ngực đẫy đà và lông lá ra cho người hầu phòng lấy bàn chải chà xát.
Một người hầu phòng khác lấy ngón tay bịt miệng lọ rảy nước hoa lên cái
thân hình chau chuốt của hoàng đế, vẻ mặt như muốn nói rằng chỉ một mình
y mới biết nên rảy nước hoa ở đâu và rảy chừng nào. Mớ tóc ngắn của
Napoléon ướt đẫm và dính bết lên trán. Nhưng bộ mặt của ông, tuy béo phị
và vàng bủng, vẫn biểu lộ sự thỏa mãn về thể xác: “Cứ xát mạnh vào, cứ xát
nữa đi!”. Ông thu người lại vừa giơ lưng ra vừa nói với người hầu phòng
đang kỳ cọ. Một viên sĩ quan phụ tá bước vào phòng ngủ để báo cáo với
hoàng đế về số lượng tù binh đã bắt được trong trận chiến đấu hôm qua; sau
khi đã làm xong nhiệm vụ, y vẫn đứng ở cửa để đợi lệnh đi ra: Napoléon vẫn
không ngẩng đầu lên, cau mày, gườm viên sĩ quan phụ tá.
- Không bắt tù binh - Ông lặp lại lời nói của viên sĩ quan phụ tá - Chúng
cố tình nộp mạng. Như thế quân đội Nga lại càng chết - Ông nói - Cứ xát,
xát mạnh vào!