Anh mở nắp túi, lấy ra một điếu xì gà và hít lấy mùi thơm. Một que diêm bật lên. Rhett tựa lưng vào bao lơn, khoanh hai tay vào đầu gối, anh im lặng hút thuốc. Scarlett tiếp tục lắc lư ghế và bóng tối huyền diệu ban đêm phủ hoàn toàn xuống hai người. Một con chim sâu làm tổ ở giữa khóm kim ngân và hoa hồng leo đột nhiên cất một tiếng kêu rụt rè nhưng rồi lại thay đổi ý kiến và thôi ngay. Từ trong bóng tối của hàng hiên, bỗng nhiên nổi lên tiếng cười dịu dàng của Rhett:
- Vậy là cô đã ở lại để làm bạn với Mélanie? Thật là một cảnh huống kỳ cục mà tôi chưa từng gặp.
- Tôi chẳng thấy có gì là kỳ cục trong đó cả, Scarlett trả lời và lập tức cảnh giác.
- Không à? Vậy là cô không có khả năng để tự đặt mình vào vị trí quan sát. Từ lâu nay tôi có cảm tưởng là cô khó mà có thể dung thứ cho Mélanie được. Cô thấy cô ấy ngu đần và kỳ cục. Những tình cảm yêu nước của cô ấy làm cô phải khổ sở. Hiếm khi cô bỏ lỡ một cơ hội để luồn vào một lời nhận xét chẳng hay ho gì cho cô ấy. Vậy dĩ nhiên là tôi phải kinh ngạc thấy thái độ vô tư của cô ở lại với cô ấy trong tình trạng bị bắn phá này. Vậy thì tại sao cô làm thế?
- Bởi vì Mélanie là em gái của Charles? khác gì em gái tôi. Scarlett trả lời với tất cả phẩm cách mà cô có thể có được mặc dù má cô bắt đầu đỏ lên.
- Có phải cô muốn nói: bởi vì cô ấy là vợ goá của Ashley?
Scarlett đứng phắt dậy. Cô không thể nén giận được nữa:
- Tôi đã toan tha lỗi cho ông về cái tội lỗ mãng của ông lần trước nhưng bây giờ thì quá lắm rồi. Tôi sẽ không bao giờ còn để ông bước vào cái hàng hiên này nữa, nếu tôi không có biết bao phiền muộn và?
- Thôi, xin cô hãy ngồi xuống và nuốt giận làm lành. Rhett nói với giọng thản nhiên và nhổm người lên nắm tay Scarlett kéo xuống ghế rồi nói tiếp: Cô làm sao mà phiền với muộn?
- Ôi, tôi vừa nhận được một bức thư từ Tara. Bọn Yankees đang ở rất gần nhà tôi và em gái tôi đang bị sốt thương hàn và? và? bây giờ dù tôi có muốn trở về nhà, mẹ tôi cũng sẽ không cho phép vì sợ tôi lây bệnh. Trời ơi, sao mà tôi muốn về nhà đến thế?
- Thôi, đừng khóc nữa cô bé. Rhett nói bằng giọng âu yếm hơn. Cô sẽ được an toàn ở Atlanta này cũng như ở Tara dù quân Yankees có đến. Quân Yankees sẽ không làm hại cô đâu, còn sốt thương
hàn thì có nghĩa lý gì.
- Quân Yankees không làm gì hại á? Tại sao ông có thể nói dối trắng trợn thế được?
- Cô bé thân mến ơi. Quân Yankees không phải là quỷ sứ. Họ không có sừng cũng không có móng vuốt như cô tưởng. Họ rất giống những người miền nam? nếu cho là họ không được giáo dục tốt bằng, dĩ nhiên là giọng nói của họ khiếp lắm.
- Thế quân Yankees không? ấy tôi à?
- Không hiếp cô có phải không? Tôi cho là như thế. Tuy nhiên họ cũng không thiếu tính ham muốn đâu.
- Nếu ông nói đến những cảnh khủng khiếp ấy, tôi đi vào đây. Scarlett kêu lên và thấy may mắn là bóng tối đã che hộ bộ mặt đỏ dừ của cô.
- Hãy thành khẩn đi. Có phải cô chỉ nghĩ đến đấy?
- Ôi, chắc chắn là không.