- Hắn kêu ốm, Jonni đáp gọn lỏn. Đang ngủ.
- Bệch gì?
- Bệch lười, đa phần là thế.
- Tôi vào xem hắn ra sao.
- Đừng. Có lẽ hắn đang trần truồng. Để tôi liệu với hắn. Mai, hắn sẽ trở lại làm việc.
Xcarlett lưỡng lự. Nàng thấy một người tù mỏi mệt ngẩng đầu lên, phóng vào Jonni một tia mắt ngùn ngụt căm thù, rồi lại cúi nhìn xuống đất.
- Anh đã phạt họ roi phải không?
- Bà Kennơđi, xin lỗi bà, ai điều hành xưởng cưa này? Bà đã giao cho tôi quản lý nó. Bà đã bảo tôi là có toàn quyền hành động. Bà không có điều gì phải phàn nàn về tôi chứ? Chẳng phải tôi đã làm cho bà gấp đôi dông Elxinh trước kia
đó sao?
- Phải, Xcarlett nói, nhưng nàng bỗng rùng mình, nổi gai khắp người.
Bãi gỗ có một cái gì chết chóc với những căn lều xấu xí của nó, một cái gì không hề thấy trong thời kỳ Hiu Elxinh phụ trách. Nó toát lên một vẻ cô quạnh, đìu hiu khiến nàng ớn lạnh. Những người tù này xa vời biệt lập với mọi thứ, hoàn toàn thuộc quyền sinh sát của Jonni Gheligơ, tha hồ cho hắn muốn phạt roi hay ngược đãi họ bằng cách khác, hẳn nàng cũng không bao giờ biết. Họ ắt không dám kêu với nàng, sợ khi nàng đi khỏi, sẽ bị phạt nặng hơn.
- Trong họ gày qúa. Anh có cho họ ăn đủ no không? Chúa chứng giám là tôi chi tiền thức ăn cho họ đủ để nuôi họ béo như lợn. Tháng trước, riêng tiền ăn và thịt lợn đã tới ba mươi đôla. Bữa tối, anh cho họ ăn những gì?
Nàng bước tới túp lều bếp, ngó vào. Một phụ nữ lai béo tốt đang cúi trên một cái lò cũ gỉ, thấy nàng bèn khẽ nhún chân chào, rồi lại tiếp tục khuấy một cái nồi đậu đen. Xcarlett biết Jonni Gheligơ sống chung với mị, song nghĩ là nên lờ đi thì hơn, nàng cảm thấy ngoài đậu và một xoong bánh ngô, chẳng còn có thức ăn gì khác đang được nấu nướng.
- Còn có món gì khác cho họ không?
- Thưa bà, không ạ.
- Món đậu có nấu với thịt sườn không?
- Không, thưa bà.
- Thịt lợn muối cũng không? Nhưng mà nấu đậu đen mà không cho thịt vào thì còn bổ béo gì. Tại sao không cho tí thịt nào?
- Ông Jonni bỉu không cần phải cho thịt sườn vào.
- Chị cho thịt muối vào đi. Chị để đồ ăn dự chữ ở đâu?
Người đàn bà lai đen sợ hãi dương tròn mắt về phía cái buồng xép nhỏ dùng làm chỗ trữ thức ăn và Xcarlett mở toang cửa ra. Trên sàn có một thùng bột ngô đã mở, một bao bột nhỏ, một " Pao " cà phê, một ít đường, một bình lúc miến và hai giò Jămbông. Một trong hai giò Jămbông đặt trên giá được luộc gần đây và mới thái có hai khoanh. Xcarlett giận dữ quay lại Jonni Gheligơ và bắt gặp cái nhìn tức rối lạnh lùng của hắn.