Nàng đùng đùng qua mặt hắn, ra cửa.
-Này, anh ngồi đầu đằng kia... phái, chính anh!
Người được gọi đứng dậy, lóng ngóng đi về phía nàng, chiếc cùm kêu lách cách và nàng trông thấy hai mắt cá chân anh ta đỏ và trầy da vì cọ sát với cùm sắt.
-Lại gần đây nhất anh được ăn Jămbông là vào hôm nào?
Người kia cắm mắt xuống đất.
-Nói đi!
Người tù vẫn đứng im, thảm hại. Cuối cùng anh ta ngước mắt lên nhìn vào mặt Xcarlett với vẻ van lơn, rồi cúi gầm mặt.
-Sợ không dám nói, hả? Thôi được, đi vào buồng để thức ăn, lấy chiếc Jămbông ở trên giá xuống. Rêbêca, đưa con dao của chị cho anh ta, mang nó ra cho các bạn ăn và chia với nhau. Rêbéca pha cà phê và nướng bích qui cho họ.
Dọn nhiều lúa miến nữa. Bắt đầu ngay đi, cho tôi thấy.
- Bột mấy cà phê là của riêng ông Jonni, Rebéca sợ hãi thì thầm.
- Ông Jonni cái con tườu! dễ thường đây cũng là Jămbông riêng của ông ấy nữa. Tôi bảo gì cứ thế mà làm. Bắt tay vào đi. Jonni Gheligơ, ra xe với tôi.
Nàng rảo bước qua bãi gỗ ngổn ngang và trèo lên xe, hài lòng nhận thấy những người tù dang xé jămbông bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Dường như họ sợ có thể bị tước khỏi tay bất cứ lúc nào.
- Anh là tên khốn khiếp hiếm thấy! Nàng giận dữ mắng Jonni trong khi hắn đứng kề sát bánh xe, chiếc mũ hất ngược khỏi vầng trán đang cúi xuống. Anh phải nộp lại tôi giá tiền những thức ăn ấy, sắp tới, tôi sẽ giao thức ăn từng ngày một chứ không cho lĩnh cả tháng nữa! Như vậy anh sẽ không thể gian lận được với tôi.
- Sắp tới thì tôi sẽ không còn ở đây nữa, Jonni Gheligơ nói.
- Có nghĩa là anh thôi không làm với tôi nữa?
Trong một lát, Xcarlett sôi tiết toan hét: " Đi đi cho rảnh nợ! " nhưng sự thận trọng lạnh lùng ngăn nàng lại. Nếu Jonni thôi việc, nàng sẽ xoay sở ra sao? Hắn đã tăng năng sản lượng gỗ lên gấp đôi so với Hiu Elxinh. Mà đúng lúc này, nàng đang có một đơn đặt hàng. Nàng phải đưa số gỗ đó vào Atlanta. Nếu Jonni bỏ đi, nàng sẽ lấy ai thay hắn.
- Phải, tôi xin thôi. Bà giao cho tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn ở đây và bảo điều duy nhất bà chờ đợi ở tôi là sản xuất gỗ đến mức tối đa theo khả năng của tôi. Lúc đó bà không bảo tôi phải điều hành công việc như thế nào và tôi không muốn bây giờ bà bắt đầu lên lớp tôi. Việc tôi làm thế nào ra được gỗ không liên quan gì đến bà. Bà không thể phàn nàn là tôi đã không giữ đúng lời cam kết. Tôi đã làm ra tiền cho bà và tôi xứng đáng hưởng số lương bà trả tôi... và cả những gì tôi có thể kiếm thêm ngoài ra nữa. Và đây, bà đùng đùng can thiệp, lục vấn và đập tan tành uy tín tôi trước mặt bọn người làm. Làm sao bà có thể trông chờ tôi duy trì được kỷ luật sau chuyện này? Thì thoảng quất chúng một trận thì đã sao? Cái bọn cặn bã nhác nhớm ấy đáng trừng trị nặng hơn ấy chứ. Cứ cho là chúng không được ăn đầy đủ, không được chiểu chuộng, thì đã chết ai? Chúng không đáng hưởng gì hơn thế. Hoặc là bà lo việc của bà để tôi lo việc của tôi, hoặc là tôi đi ngay đêm nay.
Bộ mặt nhỏ rắn đanh của hắn càng căng căng hơn bao giờ hết, Xcarlett đâm bị dồn vào thế bó. Nếu hắn đi ngay tối nay, nàng biết làm thế nào? Nàng không thể ở lại đây cả đêm canh giữ bọn tù!