- Ở... ở chỗ Bel Uớtlinh?
Giọng Melanie ré lên đến vỡ tan, đau đớn đến nỗi mọi con mắt đều quay lại cả về phía nàng, lo sợ. Tay nàng đưa lên nắm lấy ngực và Artsi chưa kịp đỡ nàng, nàng đã ngất xỉu. Thế là nhốn nháo cả lên: Artsi xốc nàng dậy, Inđiơ chạy xuống bếp lấy nước, bà Pitti và Xcarlett quạt lấy quạt để và vỗ vỗ vào cổ tay nàng, trong khi Hiu Elxinh oang oang đay đi đay lại: " Đấy, ông đã gây ra như vậy, ông đã hả chưa? Đã hả chưa?"
- Bây giờ, chuyện sẽ ồn ào cả thành phố lên cho mà xem! Rhett dữ dằn nói. Tôi chắc ông đã hài lòng, Tom nhỉ. Ngày mai, ở Atlanta này sẽ không có người vợ nào thèm hé răng nói với chồng nữa.
- Rhett, tôi đâu có biết... Mặc dầu gió hút qua cửa thốc vào lưng y, viên đại úy vẫn vã mồ hôi. Này, ông hãy thề rằng họ đã ở... e hèm... ở chỗ Bel.
- Được, tôi xin thề, quỷ bắt ông đi. Rhett gầm gừ. Nếu ông không tin tôi thì đến hỏi thẳng Bel ấy. Giờ thì để tôi mang bà Uylkz về phòng. Artsi, đưa bà cho tôi. Được, tôi mang được mà. Bà Pitti, bà cầm đèn đi trước.
Chàng nhẹ nhàng đỡ thân hình mềm rũ của Melanie từ tay Artsi.
- Lão đưa ông Uylkz về giường, Artsi. Tôi không bao giờ muốn đụng mắt đụng tay đến ông ta nữa, kể từ đêm nay.
Tay bà Pitti run đến nỗi cây đèn trở thành mối đe dọa cho ngôi nhà, nhưng bà vẫn cầm chắc và lon ton đi trước về phía buồng ngủ tối om. Artsi làu bàu luồn tay xuống dưới người Ashley và nhấc chàng lên:
- Nhưng mà... tôi được lệch bắt những người này!
Từ hành lang mờ tối, Rhett quay đầu lại:
- Vậy sáng mai, ông đến nhà mà bứt họ. Trong tình trạng thế này, họ làm sao chạy trốn nổi mà lo... Vả lại, trước nay, tôi chưa hề biết rằng uống say trong một tiệm rượu là bất hợp pháp. Lạy chúa, Tom, có tới năm chục người có thể làm chứng là họ đã ở chỗ Bel.
- Bao giờ chả có thể kiếm được dăm chục nhân chứng để xác nhận một người miền Nam đã ở chỗ nào đó trong khi anh ta không ở đấy, viên đại úy rầu rĩ nói. Ông Elxinh, ông đi với tôi. Tôi tạm để ông Uylkz tự do theo lời bảo đảm...
- Tôi là em gái ông Uylkz. Tôi xin bảo đảm là anh tôi sẽ đến trình diện khi có lệch gọi, Inđiơ nói, giọng lạnh lùng. Bây giờ, ông có vui lòng rút đi cho hay không. Ông đã gây khá đủ chuyện phiền nhiễu trong một đêm rồi đấy.
- Tôi rất lấy làm tiếc, viên đại úy ngượng ngập cúi chào. Tôi chỉ mong hai ông có thể chứng mình sự có mặt của mình ở...e hèm... ở nhà cô... nhà bà Ướtlinh thôi. Xin cô nói với anh vô là sáng mai ông ấy phải trình diện ông tư lệnh hiến binh để lấy cung.
- Inđiơ lạnh lùng chào lại và đặt tay lên quả đấm cửa, lặng lẽ ngụ ý rằng y càng rút lui nhanh càng tốt. Viên đại úy và viên trung sĩ đi ra, đem theo Hiu Elxinh, và cô xập cửa lại sau lưng họ. Không buồn nhìn Xcarlett, cô rảo bước đên các cửa sổ, kéo mành xuống. Đầu gối run lên, Xcarlett bíu lấy thành chiếc ghế Ashley đã ngồi cho khỏi khuỵu xuống. Nhìn xuống tấm nệm ở lưng ghế, nàng thấy một vệt thẫm ươn ướt, rộng hơn bàn tay nàng. Bối rối, nàng sờ thử vào đó và kinh hãi thấy một vết dinh dính đỏ tươi hiện trên lòng bàn tay.
- Inđiơ, nàng thì thào, Inđiơ, Ashley bị... bị thương.
- Ngốc ạ! Thế chị tưởng anh ấy say thật à?
Inđiơ kéo xập các mành cuối cùng xuống, rồi chạy như bay đến phòng ngủ. Xcarlett theo sát cô, tim như thót lên đến cổ. Thân hình to lớn của Rhett lấp hết khung cửa, nhưng qua vai chàng. Xcarlett trông thấy Ashley nằm bất động trên giường, mặt nhợt nhạt. Nhanh lạ lùng đối với người vừa bị ngất, Melanie đã thoăn thoắt lấy chiếc kéo thêu cắt chiếc sơ mi đẫm máu của chồng. Artsi cầm lấy chiếc đèn thấp xuống cho sáng hơn và đặt một ngón tay sứt sẹo lên cổ tay Ashley xem mạch.
- Anh ấy không chết chứ? Cả hai thiếu phụ đồng thanh kêu lên.