- Tại sao ông lại mang anh ấy về đây, đồ ngốc? Inđiơ kêu lên. Để tôi lại gần anh ấy nào! Để tôi qua nào! Tại sao ông lại mang anh ấy về đây cho chúng bắt?
- Ông ấy quá yếu không đủ sức để đi xa. Không thể đưa ông ấy đến nơi nào khác. Cô Uylkz ạ. Vả lại... cô có muốn ông ấy trở thành một kẻ lưu đày như Tôni Fônten không? chẳng lẽ cô lại muốn hàng tá người thân quanh của cô phải sống ở Têchxax dưới những cái tên giả cho đến khi hết đời sao? Có khả năng là chúng ta có thể gỡ nguy cho cả bọn họ, nếu như Bel...
- Để cho tôi qua nào!
- Không, cô Uylkz. Có việc cho cô làm đây: Cô phải đi tim một bác sĩ... Không, đừng gọi bác sĩ Miđ. Ông ta có dính vào vụ này và có lẽ chính lúc này đây, đang phải trình bày với bọn Yanki. Hãy kiếm một bác sĩ khác. Cô có sợ ra khỏi nhà ban đêm không?
- Không, Inđiơ nói, đôi mắt bềnh bệch long lanh. Tôi không sợ.- Cô lấy chiếc áo choàng có mũ của Melanie treo ở một cái móc trong hành lang – Tôi sẽ đi mời cụ bác sĩ Đin.
Giọng cô không còn phấn khích nữa khi cô gắng bình tĩnh lại.
- Tôi xin lỗi đã gọi ông là tên do thám và đồ ngốc. Lúc đó tôi chưa hiểu. Tôi biết ơn sâu sắc về những gì ông đã làm cho Ashley... nhưng tôi vẫn khinh bỉ ông.
- Tôi quý trọng sự thẳng thắn... và tôi cảm ơn cô đã nói thẳng. Rhett nghiêng mình và nhếch mép cười thích thú. Bây giờ, cô hãy đi nhanh lên, theo những phố vắng ấy. Và khi trở về, nếu thấy dấu hiệu chứng tỏ là có lính ở quanh đây thì chớ có về nhà.
Inđiơ ném nhanh một cái nhìn lo lắng nữa về phía Ashley rồi quấn chặt chiếc áo choàng quanh mình, nhẹ nhàng chạy xuôi hành lang ra cửa sau và lằng lẽ biến vào đêm tối.
Căng mắt nhìn qua Rhett, Xcarlett cảm thấy tim mình lại đập rộn khi thấy Ashley mở mắt. Melanie giựt một chiếc khăn tắm gấp gọn trên giá rửa mặt, áp chặt vào bả vai ròng ròng máu của chàng và chàng ngước nhìn vào mặt nàng, yếu ớt nở một nụ cười trấn an. Xcarlett cảm thấy cặp mắt khắc nghiệt xuyên thấy của Rhett rõi vào mình, biết rằng biết rằng tất cả tình cảm của mình bày ra trên nét mặt. Ashley đang trút máu, có lẽ đang hấp hối, mà gây ra cái lỗ xuyên qua vai chàng kia, lại chính là nàng, người xưa nay vẫn một mực yêu chàng. Nàng muốn chạy xuống bên giường, xụp xuống, ghì chặt lấy chàng, nhưng đầu gối nàng run đến độ không bước nổi vào phòng. Tay ấp lấy miệng, nàng trừng trừng nhìn Melanie đắp một chiếc khăn mới nữa vào vai Ashley, ấn thật mạnh như tuồng có thể dồn máu trở lui vào trong cơ thể chàng vậy. Nhưng chiếc khăn cứ đỏ dần lên như bởi ma thuật.
Làm sao một con người có thể chảy nhiều máu đến thế mà vẫn sống? Đội ơn Chúa, không có chút máu nào sủi bong bóng ở môi chảng, ôi, những cái bong bóng đỏ sủi bọt ấy, tiền triệu của cái chết mà nàng biết rất rõ kể từ cái ngày ghê gớm xảy ra ở bãi cỏ trước nhà bà cô Pitti, miệng ứa ra máu.
- Vững vàng lên nào, giọng Rhett có một âm sắc cứng rắn, thoáng chút giễu cợt. Ông ta sẽ không chết đâu. Nào hãy cầm lấy đèn soi cho bà Uylkz. Toi cần Artsi chạy một số việc.