Nhiếp Thiên Thu tiếp tục gật đầu: “Chỉ bằng tôi.”
“Sợ là cậu chưa từng được thấy võ công chân chính của phái Côn Luân.” Mạch Hạo Thiên nói, đột nhiên ra tay muốn chụp lấy vai của Nhiếp Thiên Thu. Hắn ra tay cực nhanh, căn bản không để cho người khác có cơ hội phản ứng, trong nháy mắt đã sắp chạm vào người Nhiếp Thiên Thu thì đã thấy Nhiếp Thiên Thu đột nhiên lui về đằng sau một bước, sau đó là hình ảnh mà người dẫn chương trình cùng người xem livestream đã nhìn thấy.
Mạch Hạo Thiên bị Nhiếp Thiên Thu kiềm chế, quỳ một chân xuống đất, trong lòng không khỏi hoảng hốt, cả kinh nói: “Cậu là đệ tử của môn phái nào?”
Nhiếp Thiên Thu trả lời: “Tôi không có môn phái.”
“Không thể nào.” Mạch Hạo Thiên không tin, “Không có môn phái, vậy võ công của cậu là do ai dạy?”
Nhiếp Thiên Thu nhíu mày một cái: “Mấy môn phái nhỏ như các cậu, không có tư cách dạy tôi.”
Mạch Hạo Thiên: “…”
“Tôi có thể buông cậu ra, nhưng mà tôi nhắc cậu trước, đừng có gây chuyện nữa.” Nhiếp Thiên Thu nói xong thì buông Mạch Hạo Thiên ra. Mạch Hạo Thiên làm gì còn dũng khí làm căng với cậu, hơn nữa dù muốn thì hắn cũng không có năng lực đấy. Hắn đứng lên, có chút đau nhức mà xoa xoa khớp vai, có chút không cam lòng mà nói: “Là do cậu chưa gặp phải cao thủ chân chính thôi.”
Nhiếp Thiên Thu nhíu mày: “Cậu không phải là cao thủ sao?”
Gương mặt Mạch Hạo Thiên ngượng ngập, ấp úng nói: “Tôi, tôi vẫn không tính là, thế nhưng nếu như gặp sư phụ tôi, ngài nhất định sẽ đánh thắng cậu.”
“Ồ.” Nhiếp Thiên Thu đáp, “Sư phụ cậu là ai?”