Nhiếp Thiên Thu không nhìn hắn: “Nếu như là như vậy, vậy cậu làm đại đệ tử cũng quá thất bại đi.”
Mạch Hạo Thiên: “…” QAQ thật mất mặt!
Hắn bẹp bẹp miệng, giải thích: “Cái này không thể trách ta, hiện tại võ lâm suy thoái, người có thiên phú càng ngày càng ít, người nguyện ý tập võ còn càng ít hơn, rất nhiều môn phái đều gặp phải tình trạng không có người nối nghiệp, ít nhất phái Côn Luân còn có tôi…”
Nhiếp Thiên Thu bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Nói cách khác, cậu là lượm được tiện nghi của người khác…”
Mạch Hạo Thiên: “… Trúng tim.”
“Bất kể thế nào, Trình Kỳ mạo danh phái Côn Luân là lừa bịp, bây giờ còn bêu xấu trước mặt khán giả toàn quốc, làm đệ tử thứ mười chín của phái Côn Luân, dù thế nào thì tôi cũng không thể ngồi im không để ý đến được.” Mạch Hạo Thiên nhìn Nhiếp Thiên Thu, ánh mắt kiên định, “Nhất định tôi phải cứu vãn lại danh tiếng của phái Côn Luân.”
Nói đến sư phụ, trên mặt Mạch Hạo Thiên tràn đầy vẻ kiêu ngạo: “Sư phụ tôi chính là trưởng môn đương nhiệm của phái Côn Luân, Hà Điếu Yên, ngài ấy là truyền nhân thiên phú nhất trong vòng trăm năm qua của phái, nếu như ngài ấy đánh với cậu, ngay cả mười chiêu cậu cũng không thể đánh lại!”