Mạch Hạo Thiên ấp úng nói không ra lời.
Nhiếp Thiên Thu: “…Không phải là cậu muốn đến đánh bại tôi đấy chứ?”
Mạch Hạo Thiên vẫn không lên tiếng, đồng nghĩa với chấp nhận.
Nhiếp Thiên Thu “Chậc chậc” hai tiếng, tổng kết lại: “Mục tiêu này của cậu thật sự quá lớn lao.”
Mạch Hạo Thiên đỏ mặt, còn không phục mà phán bác lại, “Tôi nhận là học nghệ không tinh, nếu như cậu có bản lĩnh thì so với sư phụ tôi một trận đi.”
Nhiếp Thiên Thu nhìn bộ dáng ngốc nghếch của hắn, không nói gì, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Không phải cậu định cứu vãn danh tiếng của sư môn cậu sao? Vậy chỉ đánh thắng tôi cũng không được đâu. Cậu không nhìn thấy người trên mạng đánh giá tôi thế nào hả, hơn nữa các cậu cũng không thể đánh thắng được…”
Mạch Hạo Thiên nhớ lại những bình luận ở trên mạng, lập tức ủ rũ: “Vậy phải làm sao đây?”
Nhiếp Thiên Thu sờ sờ cằm: “Ngược lại tôi có một biện pháp.”
****
Chờ đến khi Nhiếp Thiên Thu ngồi vào xe bảo mẫu, Bùi Thanh đã kề cận bờ vực bùng nổ: “Cậu đi đâu? Sao không trả lời lại tin nhắn của anh?”
Nhiếp Thiên Thu nhìn hắn: “Cậu muốn cứu vãn kiểu gì?”