Trên đường đi, thân ảnh Hà Điếu Yên lúc khống chế trâu vốn cực kỳ nhẹ nhàng bây giờ nhìn qua vô cùng trầm trọng, Nhiếp Thiên Thu phảng phất như có thể nhìn thấy bóng tối đang đè lên lưng hắn.
Nhiếp Thiên Thu cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Hà chưởng môn, có phải ngài có tâm sự gì không?”
Hà Điếu Yên dừng một chút, nửa ngày sau mới thở dài một tiếng: “Không có chuyện gì.”
Ý tứ này chính là: Tôi có việc, nhưng tôi không muốn nói cho bạn đây mà.
Nhiếp Thiên Thu thấy hắn không muốn nói, cũng đành nhún nhún vai, không truy hỏi nữa.
Nhà của Hà Điếu Yên là một căn nhà được xây hai tầng, vẻ ngoài mộc mạc, bên trong cũng mộc mạc như vậy, trước nhà còn quây một cái sân nhỏ, phong cách giống như những căn nhà khác ở thôn Kiêm Khê, vô cùng bình thường không có gì đặc biệt.
Nhiếp Thiên Thu được sắp xếp ở một căn phòng cho khách ở tầng hai, nằm ngay góc cầu thang.
Các đồ đệ dẫn từng vị khách mời ở tạm về nhà mình, Hà Điếu Yên cũng mang theo Mạch Hạo Thiên cùng Nhiếp Thiên Thu về nhà.