Cậu hạn hán lời: “Không phải chị lại muốn đăng bài đấy chứ?”
Nguyễn Vũ Hinh cười đắc ý: “Cậu quản được tôi sao.”
Nhiếp Thiên Thu có chút khó chịu, đột nhiên rót một đạo chân khí vào trong mạch của Nguyễn Vũ Hinh.
“A, a ——” Nguyễn Vũ Hinh kêu sợ hãi một tiếng, tay giống như bị điện giật, đột nhiên run lên một chút, cô theo bản năng muốn rút tay lại nhưng lại bị Nhiếp Thiên Thu nắm chặt không bỏ.
Những người vây xem cũng không thấy Nhiếp Thiên Thu dùng lực thế nào, tựa hồ chỉ thấy cậu nhẹ nhàng cầm vào cổ tay của Nguyễn Vũ Hinh, thế nhưng mặc dù cô có dãy dụa thế nào cũng không thể thoái được.
Đoạn Dĩnh Kha thấy Nguyễn Vũ Hinh kêu sợ hãi không thôi, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Sau đó liền thấy sắc mặt của Nguyễn Vũ Hinh bắt đầu đỏ lên, giống như đang bị thiêu đốt: “Nóng quá, cơ thể của tôi bắt đầu nóng lên……”
Mạnh Bạch cảm khái: “Cái lời thoại này có chút không ổn!”
Tạ Phượng Đường liếc mắt nhìn hắn một cái, hai người cùng lộ ra nụ cười “Cậu hiểu mà” bí ẩn.
Theo sắc mặt của Nguyễn Vũ Hinh càng ngày càng hồng, mọi người mới ý thức được cô không phải giả bộ mà chỉ đang trần thuật lại sự thật. Vì vậy, mấy vị minh tinh khác hai mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra thần sắc khó hiểu.
Nhiếp Thiên Thu: “……”