Hà Điếu Yên vẻ mặt mờ mịt.
Hạ Tinh Hàng như nghĩ ra cái gì, cười nói: “Ngài Tạ là muốn bái anh Điếu Yên làm sư phụ sao?”
Hà Điếu Yên bừng tỉnh đại ngộ, hỏi: “Vì sao cậu đột nhiên lại muốn bái sư?”
“Cũng không phải đột nhiên.” Tạ Phượng Đường nghiêm túc nói, “Mấy năm qua tôi quay rất nhiều phim hành động, cũng diễn rất nhiều vai là hiệp khách giang hồ, tôi có một nguyện vọng, chính là một ngày nào đó có thể trở thành cao thủ võ lâm chân chính.”
Biểu tình của hắn rất thành khẩn, ngữ khí chân thành khiến cho người động lòng.
Hà Điếu Yên có chút tiếc nuối mà nói: “Cậu đã bỏ lỡ độ tuổi học võ tốt nhất, nếu như cậu bắt đầu học từ giờ, bát đại thần tiên chưởng, nhiều nhất chỉ có thể học đến chưởng thứ tư thôi.”
Tạ Phượng Đường bị hắt một chậu nước lạnh, cả người lập tức héo đi.
Nhiếp Thiên Thu sờ sờ cằm: “Có thể học được khinh công chứ?”
Hà Điếu Yên than nhẹ một tiếng: “Cũng có thể học, nhưng dựa vào căn cốt cùng độ tuổi của cậu ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhảy được khoảng một trượng (= 4,7 mét) thôi.”
Tạ Phượng Đường càng uể oải,nhưng mà vẫn là kiên cường hỏi: “Một trượng là cao bao nhiêu?”
Nhiếp Thiên Thu đồng tình gật gật đầu, nói với Hà Điếu Yên: “Hà chưởng môn, không ngờ ngài lại là tra nam như này, ngài như vậy thật khiến tình cảm của tôi cùng Tiểu Phượng phai nhạt đấy, ngài có biết không?”