Ánh mắt Tạ Phượng Đường sáng lên, lập tức đầy máu sống lại: “Đủ dùng.”
Hắn tràn đầy hi vọng mà nhìn Hà Điếu Yên: “Chưởng môn, ngài có thu đồ đệ không?”
Hà Điếu Yên thấy thái độ thành khẩn của hắn, liền gật gật đầu: “Nếu như cậu thành tâm học võ, phái Côn Luân đương nhiên sẽ không cự tuyệt cậu, nhưng mà, trước khi chính thức bái sư, tôi còn cần khảo sát cậu một chút.”
Tạ Phượng Đường: “Khảo sát như thế nào?”
Hà Điếu Yên: “Nếu như cậu có thể luyện được đoạn khẩu quyết hôm nay tôi truyền thụ trước khi chương trình này hoàn thành quay chụp, tôi có thể thu cậu làm đồ đệ.”
Tạ Phượng Đường hít sâu một hơi: “Được, một lời đã định.”
Nhiếp Thiên Thu phun tào: “Hà chưởng môn thu đồ đệ sao lại tiêu chuẩn kép như thế? Không phải Hạo Thiên phải mất một tháng mới có thể học được đoạn khẩu quyết này sao?”
Hà Điếu Yên nhíu mày: “Sao cậu biết được?”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Khoảng một tầng nhà.”