Hạ Tinh Hàng: “Chuyện gì?”
Nhiếp Thiên Thu dùng ánh mắt chân thành tha thiết mà nhìn hắn: “Cậu nguyện ý làm bạn tốt 24 giờ đều bên cạnh tôi không?”
Hạ Tinh Hàng lảo đảo một cái: “Vì, vì sao?”
Ánh mắt chân thành tha thiết dần chuyển sang buồn đau: “Bởi vì có người đang thèm nhỏ dãi tôi.”
Hạ Tinh Hàng ngốc một chút, nhưng hắn cũng nhanh chóng nhớ lại những gì đã xảy ra: “Anh nói đến nữ người mẫu kia sao?”
Nhiếp Thiên Thu không có phủ nhận, nhưng cũng không nói rõ, chỉ lên tiếng, “Tóm lại, tôi không thể ở một mình được.”
Vẻ mặt cậu tràn đầy thổn thức: “Thật là uổng một thân tu vi này của tôi, cuối cùng vẫn không đối phó được với tư bản.”
Khó trách võ lâm suy thoái, thời buổi này, có võ công còn không bằng có hậu đài.
Hạ Tinh Hàng vẫn đầy bụng không hiểu: “Vì cái gì lại là em?”
Nhiếp Thiên Thu như không cảm nhận được rối rắm của Hạ Tinh Hàng, lại nói: “Kỳ thật, tôi bảo cậu đưa tôi trở về là muốn thương lượng với cậu một chuyện.”