Người bị toàn bộ võ lâm môn phái đóng cho cái mác không thích hợp luyện võ, thời gian luyện thành so với đệ tử có thiên phú mạnh nhất phái Côn Luân còn ngắn hơn, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy có chút ảo ảo.
Nhiếp Thiên Thu ho nhẹ hai tiếng, dõng dạc mà nói: “Đây chính là danh sư xuất cao đồ đi.”
Hạ Tinh Hàng nhìn chăm chú vào cậu, thật lâu sau, mắt phượng cong lên: “Vâng, thầy Nhiếp.”
Nhiếp Thiên Thu cười tủm tỉm chấp nhận: “Ngoan.”
…
Đến tận trước khi ngủ Nhiếp Thiên Thu mới thấy Hà Điếu Yên trở về. Cậu nhìn lại thời gian, kinh ngạc hỏi, “Không phải chứ, tổ chương trình mất tính người đến thế sao? Đến giờ mới quay xong?”
Hà Điếu Yên gật đầu chào cậu một cái hỏi thăm: “Chương trình đã quay xong từ 6 giờ rồi, là bên cửa hàng trực tuyến có chút việc, mới trì hoãn tới đến tận bây giờ,”
Hắn còn quan tâm hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”
Hắn trầm mặc sau một lúc lâu, mới có chút mờ mịt hỏi: “Dựa vào thiên phú của em, có khả năng luyện thành nhanh như vậy sao?”