Lúc Nhiếp Thiên Thu nói lời này, đúng lúc Hạ Tinh Hàng vừa đi ra từ phòng tắm, nghe được ba chữ “bé dễ thương” liền không nhịn được nhìn sang, hơi mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Khóe mắt Nhiếp Thiên Thu vừa vặn nhìn đến, thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn, cho rằng hắn không vui vì mình bỏ quên hắn, nên bổ sung với Hà Điếu Yên, “A, là hai bé dễ thương.”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Hà Điếu Yên nghe hắn nói liền có chút xấu hổ: “Tổ chương nói đã an bài nên tôi mới đi.”
“Ăn rồi, tổ chương trình có an bài.” Nhiếp Thiên Thu tà tà liếc mắt nhìn hắn một cái, “Tôi nói này, Hà chưởng môn, hiện tại ngài mới ra nhà ngài còn có bé dễ thương gào khóc đợi ăn sao?”