Nhiếp Thiên Thu chân thành mà nhìn hắn: “Ngài có thể đổi bộ chăn ga gối khác cho tôi được không?”
Hà Điếu Yên mờ mịt nhìn cậu.
Nhiếp Thiên Thu uyển chuyển mà nói: “Hiện tại dùng bộ hoa khai phú quý kia có chút không hợp với khí chất của tôi”
Thấy vẻ mặt của Hà Điếu Yên vẫn còn mê mang, cậu tri kỷ mà giải thích: “Không phải là không thể là hoa, nhưng mà có thể đổi loài khác được không, hoa mẫu đơn có chút quá… ờ.”
Cậu dừng một chút, cuối cùng chọn một hình dung tương đối khách khí, “Quá phú quý.”
Hiển nhiên Hà Điếu Yên không thể lý giải được ý tưởng của Nhiếp Thiên Thu, trong mắt vẫn mờ mịt như cũ. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn gật đầu nói, “Được, ngày mai tôi sẽ bảo Hạo Thiên đi làm.”
Hà Điếu Yên: “Mời nói.”