thị sự thành công, nó được thừa nhận một cách hùng hồn và trở thành cây
kim chỉ nam bất di bất dịch, nó như một chất men say khó lòng làm cho con
người thức tỉnh, khó lòng mà dứt nó ra một cách dễ dàng. Anh chị Khảm giờ
đây có muốn cưỡng chống lại những nguồn lợi tức khổng lồ, có không muốn
tiếp tục vun quén tài sản mỗi ngày cứ phát mãi lên trong lúc đã quá dư thừa
cũng khó mà thi hành được.
Chính vì vậy, đời sống cá nhân của anh chị trở nên bận rộn và sống rất
rời rạc với nhau. Hai người con của anh chị bây giờ đã lớn, họ đã nằm hẳn
trong cơn lốc xoáy đến tối tăm mặt mày, không mấy khi có được một ngày
giờ an nhàn rảnh rỗi, không mấy khi cả nhà họ có được một bữa cơm xum
họp quây quần với những bữa cơm canh rau đạm bạc ngon lành xưa cũ, cũng
không mấy đêm họ đi vào giấc ngủ thanh thản nhẹ nhành yên ổn thường bị
chi phối bở những sự toan tính làm ăn, hẹn hò thương vụ đình đám xã giao,
nói chi đến những vấn đề giải trí giản dị thanh tao, nói chi đến việc vun bồi
cho đời sống nội tâm cùng những liên hệ tình cảm trong gia đình hoặc ngay
cả với những con người đồng hương thân sơ khác.