một thông lệ trói buộc, một thói quen không thể nào gián đoạn hoặc ngưng
nghỉ, và thời gian để sống riêng cho nhau cũng theo tỷ lệ thuận mà càng
ngày càng trở nên eo hẹp hạn chế hơn, anh sống theo anh, chị sống theo chị
chẳng ai bận tâm đến ai cả...
Việc doanh thương đã được hương thịnh vững bền, chuyện hưởng thụ đã
quá nhàm chán đến độ dư thừa trên đất Mỹ, có lần anh chị Khảm rủ nhau trở
về thăm lại quê cũ phố cũ phố xưa. Chị Khảm chỉ chờ đợi có được cơ hội
này. Chị lấy cớ phải ở lại Hoa Kỳ để thay anh điều hành công việc làm ăn
trong khi anh đi vắng. Anh Khảm chẳng chút nghi ngờ. Anh đồng ý nhanh
chóng để chị ở lại Hoa Kỳ, một mình anh trở về thăm lại cố hương không có
điều gì cần thắc mắc với dự tính về nước để nghiên cứu phát triển chuyện
làm ăn nhưng bên cạnh đó, anh cũng háo hức rạo rực trong lòng khi nghe
những người đã đi VN trở về đây kể lại những chuyện du dương cụp lạc bên
những cô gái son trẻ ở quê nhà với một số tiền chi ra rất ít.