cười rít lên nghe ghê rợn:
— Phải! Ông đã vô tình. Ông đã bao nhiêu lần dùng đến mãnh lực đồng
tiền để chiếm đoạt niềm an lành và sự trắng trong của bao nhiêu người đàn
bà con gái, vậy mà ông vẫn chưa yên, ông vẫn mải miết thi hành. Tội lỗi của
ông không có đất trời nào có thể dung thứ, ông đã tự tạo nên bao nhiêu
nghiệp chướng cho mình, nghiệp báo này đã vận ngay tức thời để ông trở về
hãm hại tôi, hãm hại chính đứa con mang máu thịt tội lỗi của ông hơn hai
mươi năm về trước. Bây giờ đến lượt chính ông phải đền trả những nghiệp
báo đớn đau này. Người vợ của ông giờ đã ra sao thì lúc nãy ông trở về nhà
chắc ông đã biết. Chắc chắn ông phải giết chết bà ta để rửa hận cho mối đau
phản trắc này, vậy ông hãy mau làm điều này trước rồi sau đó mới tới những
điều kế tiếp...