của anh trong cơn mệt nhoài đồng thiếp. Tấm thân mảnh mai của nó có lúc
được che phủ bởi những làn khói sương khi mờ mờ ảo ảo, có lúc hiện ra trần
truồng. Anh cố nhắm mắt lại để xua đuổi hình ảnh đó đi, nhưng bên tai anh
đã có tiếng nói của nó lanh lảnh cất lên:
— Ông không thể trốn chạy được! Những lầm lạc tội lỗi của ông gây ra
từ bao lâu nay thấu động tới tận cõi trời, ông tưởng ngoài ông ra không còn
ai hay biết? Bây giờ là lúc bắt đầu ông phải trả những món nợ đời.
— Tôi... Ba... xin... hãy tha tội chết cho tôi. Tôi vướng mắc chuyện đó
với cô bằng tất cả sự vô tình. Tôi không cố ý...