John Wilkes bước xuống thềm, đưa tay cho Scarlett. Vừa xuống xe nàng đã nhận ra Suellen đang cốtạo một nụcười, cô bé có ý định tách Frank Kennedy ra khỏi đám đông.Nàng vừa mỉm cười cám ơn ông John Wilkes, vừa nghĩthầm một cách khinh bỉ:
"Bộmình chẳng kiếm được một anh chàng nào khá hơn là thằng già của con bé nầy chắc!"
Frank Kennedy hấp tấp đến bên xe đỡSuellen xuống, và Suellen khinh khỉnh đến khiếp, Scarlett muốn tát cô em một cái. Frank Kennedy là người có nhiều đất hơn bất cứai trong hạt nầy và là người rất tửtế. Nhưng những thứđó chẳng đáng kểđược gì cảso với cái tuổi bốn mươi và tánh khinh thịvà nóng nảy. Những thứđó cũng không làm cho người ta quên đi bộrâu đỏhoe và kiểu cách nhưmột cô gái già của hắn. Nhưng Scarlett nhớlại kếhoạch của mình, nàng cốche đậy sựkhinh bỉvà ném một nụcười chào đón làm hắn sửng lại, cánh tay còn hướng vềSuellen, hắn trốmắt nhìn Scarlett với vẻngạc nhiên thích thú.Scarlett đảo mắt nhìn Ashley trong đám đông trong lúc nàng đang nói chuyện với ông John Wilkes, nhưng không có chàng trên thềm. Hơn một chục tiếng la hét chào đón Scarlett, Stuart và Brent Tarleton tiến vềphía nàng. Mấy cô con gái nhà Munroe vội vàng đổxô tới đểhoan hô chiếc áo của nàng. Trong chốc lát nàng đã thành trung tâm của một vòng tròn, tiếng nói càng lúc càng cất cao hơn hơn mãi đểđược nghe ra giữa chỗồn ào. Nhưng Ashley đâu? Còn Melanie và Charles? Nàng cốkhông đểlộgì ra trên mặt khi ngẩng đầu lên tìm kiếm chung quanh và sâu trong đại sảnh, nơi đang có một đám đông cười đùa vui vẻ.
Nàng vừa cười nói huyên thuyên vừa liếc thật nhanh ngoài sân và trong nhà. Mắt nàng bỗng dừng sửng nơi một kẻlạmặt, đứng một mình trong đại sảnh, mắt hắn ánh lên vẻlạnh lùng ngạo mạn khi nhìn nàng, nó vừa mang đến cho nàng cảm giác hài lòng của một thiếu nữtựbiết mình có sức quyến rũđàn ông vừa làm cho nàng cảm thấy lúng túng nhưáo nàng đang mặc quá hởhang. Hắn có vẻhơi già, ít nhứt cũng ba mười lăm tuổi. Người hắn cao lớn, thân hình vạm vỡ. Scarlett thầm nghĩlà chưa bao giờnàng thấy một người đàn ông có vai rộng và bắp thịt rắn chắc nhưvậy, quá nhiều bắp thịt so với một người thượng lưu. Khi mắt nàng gặp hắn, hắn mỉm cười, đểlộhàm răng trắng toát nhưrăng thú dưới bộrâu mép đen tỉa sát. Mặt hắn sạm nắng nhưmặt một tên hải khấu, mắt hắn thật đen và liều lĩnh nhưmột tên tướng cướp đang ước lượng giá trịchiếc thuyền buồm mà hắn sắp đánh chiếm, hay một thiếu nữmà hắn sắp cưỡng đoạt. Có một vẻgì táo bạo, lạnh lùng trên mặt và bóng dáng ngạo mạn, thô lỗtrên miệng hắn khi hắn mỉm cười với nàng, làm nàng nghẹn thở. Cái nhìn của hắn có thểlàm cho nàng cảm thấy bịsỉnhục, nhưng nàng bất mãn với chính mình là tại sao lại không cảm thấy cái nhục ấy. Nàng không rõ hắn là ai, nhưng có một điều không thểchối cãi được là hắn có vẻlà người thuộc dòng máu thượng lưu. Điều nầy được chứng tỏởcái mũi cong và nhọn, đôi môi đỏrất đầy đặn, vầng trán cao và cặp mắt to của hắn. Nàng nhìn sang nơi khác, không cười đáp lại hắn và hắn cũng quay lưng lại khi nghe có tiếng gọi:
−Rhett ! Rhett Butler ! Tới đây mau, tôi muốn giới thiệu với anh trái tim cứng rắn nhứt của Georgia.