−Tôi cần lên lầu đểchải tóc lại. Scarlett nói với Stuart và Brent, đang cốkéo nàng ra chỗvắng.
−Hai anh chờtôi ởđây và đừng có lăng nhăng với cô nào hết, không tôi giận à nghen!
Nàng nhận thấy Stuart hôm nay có vẻkhó sai khiến hơn nếu nàng hơi lẳng với một cậu khác. Stuart đã uống say và nàng thừa biết, cái vẻmặt xấc xược và gây gổkia thếnào rồi cũng có chuyện lộn xộn. Nàng dừng trong đại sảnh đểnói chuyện với vài người bạn và chào India vừa từnhà sau lên, tóc tai rối bù và mồhôi đầy trán. Tội nghiệp india ! Cô ta thật là quá xấu với mái tóc và rèm mi xơxác, với cái càm nhô biểu hiện cho tánh chất ương ngạnh. Không còn gì hơn nơi India ngoài cái tuổi hai mươi và là một cô gái già đang xuống giá. Nàng lấy làm lạtựhỏi chẳng biết India có buồn lắm không khi nàng cướp Stuart khỏi tay cô. Một sốngười cho rằng cô ta vẫn còn yêu Stuart, nhưng không ai bao giờđoán được người ởhọWilkes đang nghĩgì. Nếu buồn vềchuyện đó, không bao giờcô ta tỏmột dấu hiệu gì, vẫn đối xửvới Scarlett một cách thận trọng, êm ái, lịch sựvà ân cần nhưlúc nào.
Scarlett nói chuyện vui vẻvới India rồi lên thang lầu. Vừa nhô lên, nàng đã nghe một giọng rụt rè gọi tên nàng. Quay lại, nàng gặp ngay Charles Hamilton. Charles là một thanh niên khá xinh trai, tóc màu nâu thật dầy xoắn lại trước vầng trán trắng trẻo và cặp mắt màu nâu đậm trong trẻo, lịch sựnhưmột chú chó chăn cừu của Tô cách lan. Charles Hamilton rất vừa vặn trong chiếc quần màu hột cải, cái áo choàng đen, và chiếc sơmi xếp nếp cùng cái cà vạt đen thật rộng và hợp thời trang nhứt. Mặt anh ta đỏlên vì mắc cởkhi Scarlett quay lại. Giống nhưphần đông rụt rè, anh rất phục những cô gái ung dung, hoạt bát và luôn luôn khinh khoái nhưScarlett. Từtrước đến nay nàng không bao giờtrao cho anh ta cái gì hơn là lịch sựchiếu lệ, và do đó khi thấy nụcười sáng sủa, thích thú và cánh tay của nàng đưa ra, anh ta không thểnào thởnổi nữa.
−Ồ, Charles Hamilton, anh đẹp trai quá, tôi đoán chắc anh từAtlanta vềđây, anh chỉcó một mục đích là làm tan nát trái tim khốn khổcủa tôi thôi.