Mười đồng thành hai mươi đồng, Năm Sài Gòn và Tư-lập-lơ mắt trông nhau,
dốc túi đếm giam đủ hai mươi đồng.
Người lính thủy cúi xuống nhặt tiền - cái ví vẫn nguyên trên túi áo.
Năm đỏ tía mặt lại, cổ họng nghẹn ứ như bị bóp chặt. Năm toan cướp sấn cái
ví đầy bạc kia thì người lính đã nhảy tót lên chiếc xe đạp dựa ở vỉa hè, phóng
thẳng một mạch để lại sự ồn ào như chợ vỡ với đám đông nhớn nhác, trông
theo.
Chương 15
- Thôi chị còn khóc gì nữa! Thế là chị giết tôi!
- Mình, sao mình lạ thế!
- Lạ cái gì? Lạ là tôi không còn nhiều tiền như trước, và tình nghĩa của chị
đối với tôi ngày nay cạn tàu ráo máng phải không?
Năm Sài Gòn chấm nốt câu hằn học bằng một cái đập mạnh xuống bàn.
- Thế là hết!