Năm Sài Gòn càng gai mắt, càng tức bực. Hắn nắm chặt hai bàn tay đấm
thinh không, vừa nghiến răng nói:
- Chị ác quá! Nếu chị không bằng lòng tôi, muốn bỏ tôi đi lấy người khác thì
cứ nói phang ngay với tôi việc gì chị lại lừa dối tôi, giết tôi một cách từ từ
độc ác như thế? Giời ơi, cái "cá" ngon làm vậy, thằng "vỏ lỏi" nó còn "mõi"
(1) được huống chi chị đã thập thành!
Năm Sài Gòn nói xong, vò đầu vò tai: