mặc sướng đến đâu vẫn tưởng khổ sở quá người ăn mày chị ạ, vì dù họ cùng
đói khát chừng nào nữa song có đứa con để ôm ấp vỗ về cũng khuây khỏa
sung sướng.
- Thôi số kiếp ông trên đầu định thế, mình đành chịu vậy! Mỗi người một dịp
cầu lận đận, đời này hồ dễ mấy ai sung sướng vẹn toàn?
Rồi Bính thuật cho Liên nghe Bính đã thuốc thang rất tốn kém nhưng đến
ngày Năm Sài Gòn bị tù, Bính lại ốm và bụng mang dạ chửa, đến kỳ sinh nở
thì con chưa ra khỏi bụng mẹ đã chết. Kể đoạn Bính cúi mặt xuống, chớp
chớp mắt:
- Như thế thà đừng sinh nở lại hóa hay. Cứ cái nông nỗi mẹ nhìn con, con
không biết nhìn mẹ, hoặc mẹ con chia rẽ thì còn đau đớn hơn.