Đến khi tổn thất của việc xuất bản đã được bù đắp phần nào thì chồng tôi chẳng còn khí lực để làm việc gì nữa. Chồng tôi mỗi ngày cứ đứng trầm ngâm bên khung cửa sổ, suy nghĩ điều gì, vừa hút thuốc vừa nhìn ra chân trời xa xăm. Khi tôi cảm thấy lo lắng “aa, lại bắt đầu rồi chăng” thì chồng tôi thở dài như thể không thể làm gì được nữa rồi vứt mẩu thuốc đang hút dở ra ngoài sân, lấy cái ví trong ngăn kéo nhét vào túi, rồi lặng lẽ bước ra từ hành lang không tiếng động như thể một người bị rút mất linh hồn và thường thì tối đó không trở về nhà. Một người chồng tốt và dịu dàng.