Rượu uống chừng một chai, bia uống một lon còn thuốc lá tuy có hút nhưng ở tầm vừa đủ số lượng thuốc được cấp phát, cưới nhau đã gần mười năm mà anh ấy chưa từng đánh đập hay la mắng tôi một lần nào. Chỉ có một lần khi có khách đến nhà chơi, lúc ấy bé Masako mới chừng ba tuổi thì phải, anh ấy pha trà mời khách bị tràn ra mới gọi tôi nhưng lúc ấy tôi đang quạt lò trong bếp không nghe. Thấy không trả lời, chồng tôi, chỉ lúc ấy thôi mới làm ra vẻ mặt sưng sỉa ôm bé Masako xuống bếp, đặt bé xuống phản, rồi trừng trừng nhìn tôi đầy sát khí, cứ đứng chôn chân như vậy một lúc lâu không nói lời nào rồi xoay lưng về phía tôi mà đi về phòng, đóng cánh cửa giấy đánh sập một tiếng lớn như vọng vào đến tủy xương tôi khiến tôi run bắn người đi vì sợ. Tôi nhớ là mình bị chồng giận chỉ có một lần đó thôi, tuy vì chiến tranh mà tôi cũng vất vả khổ sở như những người khác nhưng mỗi lần nghĩ đến sự dịu dàng của chồng, tôi nhủ thầm rằng trong tám năm qua mình là người hạnh phúc.