(Thành một con người khác rồi. Chuyện đó bắt đầu từ khi nào nhỉ? Sau khi trở về từ nơi sơ tán ở Aomori, sau khoảng bốn tháng mới gặp mặt, tôi thấy vẻ mặt chồng có cái gì đê tiện, thái độ cứ nhấp nha nhấp nhổm như tránh ánh mắt nhìn của tôi nhưng tôi cho rằng đó chỉ là vì chồng tôi sống thiếu thốn một mình đã lâu nên mới tiều tụy như vậy rồi cảm thấy đau lòng. Hay là trong bốn tháng đó, à mà thôi, không nghĩ nữa, càng nghĩ thì càng vùi sâu vào vũng bùn khổ sở mà thôi). Chắc hẳn là chồng mình không về, nên tôi mới trải mền futon của chồng với futon của bé Masako ra rồi vừa giăng màn, tôi vừa cảm thấy khổ sở và buồn bã. 2 Đến trước buổi trưa ngày hôm sau, khi tôi đang giặt tã của đứa con gái thứ hai là bé Toshiko vừa mới sinh vào mùa xuân năm nay bên thành giếng cạnh hiên nhà thì chồng tôi giơ cái mặt tối tăm như thằng kẻ trộm nhẹ nhàng tiến đến, nhìn tôi, im lặng cúi mặt rồi vấp ngã chúi đầu đi về phía hành lang. Bất giác cúi đầu trước vợ mình vậy thì ra anh ấy cũng khổ. Nghĩ như vậy, tôi thấy ngực nghẹn ngào, không sao giặt đồ tiếp được nữa nên đứng dậy theo chồng đi vào nhà.