Lớp da trên cổ Arriane, kéo dọc từ dưới tai trái xuống đến xương đòn, là một mảng lộn xộn, điểm đầy những vân trăng trắng trơn bóng. Hình ảnh của Trevor thoáng vụt qua tâm trí Luce—rồi những cảnh tượng hãi hùng cũng theo đó mò tới. Thậm chí cả bố mẹ cũng không buồn nhìn đến cô sau khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó. Vì thế ngay lúc này cô cảm thấy thật khó khăn khi nhìn Arriane.
Cô nàng lướt những ngón tay qua cái đuôi tóc một lượt rồi cho nó vào túi. “Được đấy,” cô nàng reo lên. “Tiếp đi.” “Arriane,” tiếng thốt của Luce đã chuyển thành tiếng thì thào trước khi bị chặn ứ lại trong họng. “Cổ cậu. Toàn là—” “Sẹo?” Arriane nói nốt hộ. “Cứ nói huỵch toẹt ra.”