Arriane nắm lấy tay Luce và ấn nó vào vùng da đầy sẹo của mình. Cùng lúc cô cảm thấy nóng và lạnh, mềm mại và thô ráp. “Tớ không sợ mấy cái thứ này,” Arriane bảo. “Còn cậu?” “Không,” Luce đáp, thầm ước Arriane rút tay lại để cô có thể thu tay mình về thật tự nhiên. Luce bỗng thấy chộn rộn trong lòng, ngẫm lại không biết làn da của Trevor khi chạm vào có như thế này không. “Cậu có sợ con người thật của mình không Luce?” “Không,” Luce đáp lại, thật vội vã. Hiển nhiên là cô đang nói dối.