Nàng nằm xuống cạnh chàng, kề đầu bên cổ chàng. “Chúng đã đi tới quyết định phải chống lại chàng thế nào,” nàng nói. “Irulan sặc mùi những quyết định bí mật.”
Paul vuốt tóc nàng.
Chani đã bóc trần điều rác rưởi đó.
Cái mục đích kinh khủng lại lướt qua chàng. Nó như ngọn gió coriolis trong tâm khảm. Nó réo rít xuyên suốt khung cơ thể. Thể xác chàng thấy được những điều mà ý thức chưa bao giờ nhận biết.
“Chani yêu quý,” chàng thì thầm. “Nàng có biết ta sẽ trả giá thế nào để kết thúc cuộc Thánh chiến này không? Để tách mình ra khỏi vai trò thánh sống chết dẫm mà đạo Qizarate đã ép cho ta?”
Chani run rẩy. “Chàng chỉ cần ra lệnh mà thôi.”
“Ồ không. Thậm chí nếu lúc này ta chết đi, tên ta vẫn dẫn đường cho họ. Khi ta nghĩ rằng tên họ của nhà Atreides gắn liền với cuộc tàn sát tôn giáo này...”
“Nhưng chàng là Hoàng đế! Chàng đã...”
“Ta chẳng khác bù nhìn. Khi vị trí thánh sống đã được quyết định, thì đó là điều mà kẻ mang danh thánh không còn kiểm soát được nữa.” Tiếng cười chua chát làm người chàng run lên. Chàng cảm nhận tương lai ngoái nhìn mình từ những triều đại chàng thậm chí còn chưa mơ tới. Chàng thấy mình đẫm lệ và không còn xiềng xích, bị hất ra từ những vòng đai số phận - chỉ cái tên là cứ tiếp tục trường tồn. “Ta đã được lựa chọn,” chàng nói. “Có lẽ ngay từ khi sinh ra... chắc chắn là trước khi ta có thể có chủ ý của mình. Ta đã được lựa chọn.”