“Vậy thì hãy rút lại sự lựa chọn đó.”
Tay chàng siết chặt quanh vai nàng. “Sẽ đến lúc, tình yêu của ta. Hãy cho ta thêm ít thời gian nữa.”
Những giọt lệ không rơi làm mắt chàng cháy bỏng.
“Chúng ta nên trở về Sietch Tabr,” Chani nói. “Có quá nhiều tranh đấu trong cái lều bằng đá này.”
Chàng gật đầu, cằm chạm vào làn vải mượt mà của cái khăn phủ tóc nàng.
Mùi hương dược từ cơ thể nàng xộc lên mũi.
Sietch. Từ thuộc ngôn ngữ Chakobsa cổ xưa chiếm lấy sự chú ý của chàng:
nơi an toàn để rút lui về trong cơn nguy khốn. Lời Chani gợi ý khiến chàng khao khát viễn cảnh về mặt cát bao la, về cảnh cuối trời thoáng đãng cho người ta thấy được kẻ địch đến từ rất xa xôi.
“Các bộ tộc đều hy vọng Muad’dib sẽ trở về với họ,” nàng nói và ngẩng đầu lên nhìn chàng. “Chàng thuộc về chúng em.”
“Ta thuộc về một viễn cảnh tiên tri,” chàng thì thầm.