Rồi chàng nghĩ về cuộc Thánh chiến, về sự trộn lẫn gene xuyên suốt bao năm dài ánh sáng, và thị kiến cho chàng biết chàng phải kết thúc nó thế nào. Chàng có nên trả giá không? Bao nhiêu hận thù đều sẽ tan biến, tắt dần như lửa đang tàn - từng hòn từng hòn than hồng một. Nhưng... than ôi! Cái giá phải trả mới ghê gớm làm sao!
Ta chưa bao giờ muốn làm một vị thánh, chàng nghĩ. Ta chỉ muốn biến mất như viên ngọc sương đêm còn đọng lại, vương trong buổi sớm mai. Ta muốn trốn khỏi cả thiên thần lẫn những kẻ bị đọa đày - một mình đơn độc... như thể bị lãng quên.
“Chúng ta có trở lại Sietch không?” Chani hỏi dồn.
“Có chứ,” chàng thì thầm. Và chàng nghĩ: Ta phải trả giá thôi.
Chani thở dài sườn sượt, lại nép người vào chàng.