Ta đã la cà bấy lâu nay, chàng nghĩ. Và chàng thấy mình đã bị bao bọc như thế nào trong những ranh giới của tình yêu và cuộc Thánh chiến. Và một cuộc đời, dù có được yêu thương đến mấy, thì có nghĩa lý gì so với tất cả những cuộc đời mà cuộc Thánh chiến chắc chắn sẽ cướp đi? Liệu sự đau đớn của một người có thể so sánh với nỗi thống khổ của cả vạn người?
“Tình yêu của em?” Chani hỏi.
Chàng đặt tay lên môi nàng.
Ta sẽ tự nộp mình, chàng nghĩ. Ta sẽ lao ra khi ta còn đủ sức, bay qua không gian, nơi mà loài chim không tìm đến được. Đó là một suy nghĩ vô ích, và chàng biết điều đó. Cuộc Thánh chiến sẽ bám theo bóng ma chàng.
Chàng có thể trả lời gì đây? chàng tự hỏi. Biết giải thích thế nào khi mà người ta đã kết tội chàng ngu xuẩn tàn bạo? Ai sẽ thấu hiểu được?
Ta chỉ muốn quay lại nói: “Đó! Sự tồn tại ấy không thể nắm giữ được ta. Nhìn xem! Ta đã biến mất! Không sự ràng buộc hay mạng lưới mưu mô nào của con người có thể bẫy ta được nữa. Ta từ tôn giáo của mình! Khoảng khắc huy hoàng này là của ta! Ta tự do rồi!”
Thật là những ngôn từ trống rỗng!