“Hôm qua người ta thấy một con sâu lớn bên dưới Tường Chắn,” Chani nói. “Họ bảo nó dài tới cả trăm mét. Những con lớn như vậy không mấy khi tới vùng này nữa. Nước đuổi chúng đi, em cho là vậy. Họ nói con sâu này tới để triệu hồi Muad’dib về quê nhà miền sa mạc.” Nàng cấu vào ngực chàng. “Đừng có cười em!”
“Ta có cười đâu.”
Paul ngạc nhiên trước tinh thần truyền thống bền bỉ của người Fremen, thấy tim mình thắt lại, một điều đã xảy ra trong cuộc đời chàng: adab, ký ức réo gọi. Chàng mường tượng căn phòng thời thơ ấu của mình ở hành tinh Caladan rồi... đêm tối trong phòng đá... một thị kiến! Đó là một trong những khoảng khắc tiên tri sớm nhất của chàng. Chàng cảm thấy tâm trí mình lao vào thị kiến, nhìn qua ký ức phủ mây (thị-kiến-trong-thị-kiến) một hàng người Fremen, áo choàng bám đầy bụi. Họ diễu hành qua khoảng trống giữa những khối đá cao, mang theo một vật nặng dài quấn vải.