Và Paul thấy mình nói trong thị kiến: “Phần lớn khoảng thời gian đã qua thật ngọt ngào... nhưng nàng là điều ngọt ngào nhất...”
Ký ức adab buông tha chàng.
“Chàng im lặng quá,” Chani thì thầm. “Có chuyện gì vậy?”
Paul run rẩy, ngồi dậy, ngoảnh mặt đi.
“Hẳn chàng giận vì em đã tới rìa sa mạc,” Chani nói.
Chàng im lặng lắc đầu.
“Em chỉ tới đó vì em muốn có con thôi.”
Paul không nói nên lời. Chàng cảm thấy như bị nuốt trọn bởi quyền năng thuần khiết từ thị kiến thủa ban đầu đó. Mục đích kinh khủng! Trong giây phút ấy, cả cuộc đời chàng là một cành cây run rẩy vì con chim đã cất cánh bay... và con chim ấy là cơ hội. Tự do ý chí.
Ta đã đầu hàng sự cám dỗ của lời tiên tri, chàng nghĩ.
Và rồi chàng nhận ra rằng đầu hàng sự cám dỗ ấy có lẽ có nghĩa là ép mình vào con đường đời độc đạo. Liệu có khi nào, chàng tự nhủ thầm, lời tiên tri không cho biết tương lai? Liệu có khi nào lời tiên tri tạo dựng tương lai? Có phải chàng đã ném cuộc đời mình vào cái lưới làm từ bao sợi chỉ nằm sâu bên dưới, mắc kẹt ở đó từ buổi đầu thức tỉnh xa xưa kia, trở thành nạn nhân của con nhện tương lai, con nhện mà ngay cả lúc này đây vẫn giương bộ nanh kinh khiếp bò lại phía chàng?