Farok nhìn lớp mái sân bằng kính trong mờ như thể muốn thăm dò vũ trụ ngoài kia. “Biển,” ông nói nhỏ, “nằm ngoài khả năng tôi có thể mường tượng. Thế nhưng, những người tôi biết kể lại họ đã thấy điều kỳ diệu này. Tôi nghĩ là họ nói dối, nhưng cảm thấy mình phải tự chứng thực. Vì lý do đó mà tôi nhập ngũ.”
Người thanh niên gảy to hợp âm cuối trên chiếc đàn chín dây, rồi bắt nhịp vào bài ca mới với giai điệu nhấp nhô kỳ lạ.
“Thế ngài có tìm thấy biển không?” Scytale hỏi.
Farok vẫn im lặng, và Scytale nghĩ ông già không nghe thấy lời mình. Nhạc đàn chín dây lên bổng xuống trầm quanh họ như sóng thủy triều. Farok thở theo nhịp ấy.
“Có một buổi hoàng hôn,” Farok nói ngay sau đó. “Một trong những họa sĩ già hẳn đã vẽ về hoàng hôn như vậy. Nó ửng đỏ, màu đỏ giống như màu thủy tinh trong lọ của tôi. Nó vàng... xanh. Nó ở trên thế giới họ gọi là Enfeil, thế giới nơi tôi đã dẫn dắt quân đoàn của mình đến thắng lợi. Chúng tôi đi qua con đường độc đạo trên núi, không khí sũng nước tới buồn nôn. Tôi khó khăn lắm mới thở được. Rồi phía dưới tôi là thứ mà bạn bè tôi đã kể:
nước xa hết tầm mắt và còn kéo dài tít tắp. Chúng tôi hành quân xuống đó. Tôi lội xuống và uống. Nước đắng và làm tôi thấy bệnh. Nhưng điều kỳ diệu ấy thì không bao giờ rời khỏi tôi.”