Cửa mở khi chàng gõ. Khoảng trống để lộ ra ánh sáng xanh lá cây nhạt từ nhà ngoài. Một người lùn hé mắt nhìn ra, gương mặt già nua trên cơ thể con trẻ, một hiện thể ma quỷ mà năng lực tiên tri chưa bao giờ thấy. “Vậy là Ngài đã tới,” bóng ma đó nói. Người lùn bước sang bên, thái độ không có vẻ kính sợ, chỉ hau háu một nụ cười chậm rãi. “Mời vào! Mời vào!” Paul do dự. Trong thị kiến không có người lùn nào, nhưng còn dư đều chính xác. Thị kiến có thể hàm chứa những chênh lệch ấy mà vẫn giữ trọn cú lao nguyên thủy xuống sự vô cùng. Nhưng sự khác biệt khiến chàng dám hy vọng. Chàng liếc lại lên con phố, nhìn viên ngọc trai mịn màng là mặt trăng lấp lánh của chàng bơi ra khỏi những khoảng tối lởm chởm.