Mặt trăng ám ảnh chàng. Nó rơi như thế nào? “Mời vào,” người lùn cố nài. Paul bước vào, nghe van hơi ẩm trên cửa đóng lại phía sau. Người lùn đi qua trước chàng để dẫn đường, bàn chân khổng lồ lệt bệt trên sàn, hắn mở cánh cửa lưới mắt cáo thanh nhã dẫn vào sân chính có mái rồi ra hiệu. “Họ đang đợi, thưa Bệ hạ.” Bệ hạ, Paul nghĩ. Vậy thì hắn có biết mình. Trước khi Paul có thể nghĩ sâu về khám phá này, người lùn bước xuống một hành lang bên cạnh. Niềm hy vọng như ngọn gió của nhà tu dervish xoáy tròn khiêu vũ trong Paul. Chàng băng qua sân. Đó là một nơi tối sẫm và u ám, đầy mùi bệnh tật và thất bại. Không khí xung quanh dọa dẫm chàng. Chọn một cái ác nhỏ hơn có đồng nghĩa với bị đánh bại không? Chàng tự hỏi. Chàng đã đi xuống con đường này được bao xa rồi?