Đại Vu sưqua đời, đến nay đã được ba ngày, Thanh Long cửngười đem thi hài lão nhân hỏa táng, tro cốt đựng vào trong hũ. Giờđây, cái hũxanh nhỏnày đã được đặt an tĩnh trên bàn bên cạnh hắn.
Thanh Long nhìn cái hũnhỏmột lúc lâu, khẽthan một tiếng, ánh mắt dời đi. Ba ngày nay, việc lớn nhỏtrong QuỷVương tông, đều do Thanh Long cùng U Cơthay mặt xửlý, sau biến cốba ngày trước, QuỷVương và QuỷLệrút vào phòng riêng, đến giờvẫn chưa ra.
Thanh Long còn nhớrõ, ba ngày trước, sau tiếng thạch môn "kèn kẹt", nặng nềchầm chậm mởra ấy, hai nam nhân từtrong đó đi ra, hai nam tửmà phóng mắt nhìn khắp thiên hạchẳng hềsợsệt điều gì, bỗng đều nhưmất hồn, thần tình hoảng hốt lẫn đau thương.
Rồi QuỷVương trầm giọng nói một câu: "Trong vòng ba ngày, đừng ai quấy rầy ta!", nói xong, lập tức đi thẳng vềphòng ngủ, chưa hềbước ra.
Còn QuỷLệ, cảngười lạc mất hồn phách, chẳng nói một chữnào, cắm đầu mà đi, đột nhiên đâm sầm vào vách tường đá cứng rắn, trên trán máu tươi chảy ròng ròng. Nhưng hắn dường nhưchẳng hay biết gì, từtừquay người, chân lảo đảo, đi vềphòng mình.
Bịtình cảnh của QuỷLệđập vào mặt, mọi người kỳ thực phần lớn đã đoán được kết quả, nhưng sau khi họnhìn vào trong cửa đá, máu tươi lai láng khắp mặt đất, đại vu sưvẫn ngồi ngay ngắn giữa vũng máu, gục đầu chết, cảnh tượng thê lệthảm thương, thật là nhìn mà kinh sợ.
Nhưng Bích Dao vẫn nằm yên nhưcũtrên hàn băng thạch đài, khuôn mặt an tường và tươi tắn vẫn lặng lẽnhưlúc trước, Hợp Hoan linh trong tay nàng đang mờmờphát ra kim sắc quang mang.
Bên cạnh vang lên tiếng chân, làm gián đoạn tưtưởng của Thanh Long, hắn quay đầu nhìn lại, chỉthấy thân hình U Cơnhưu linh trôi đến, đứng cạnh hắn, không trực tiếp nhìn Thanh Long, mà hướng vềcăn phòng phía sau lưng hắn, hạgiọng hỏi: "Tông chủvẫn chưa ra sao?"
Thanh Long chầm chậm lắc đầu, đáp khẽ: "Ba ngày rồi, vẫn chưa thấy tăm hơi."
U Cơlặng yên không nói, mạng đen che mặt khẽđộng.
Tuy không đích thân tận mắt nhìn thấy hiện trường, nhưng hai người bọn họhoàn toàn có thểtưởng tượng được đau thương trong đó.
Thếgian này không có gì tuyệt vọng mà làm người ta đau khổhơn là vừa mới nhìn thấy lại hy vọng, thậm chí vào lúc hy vọng ấy ởngay trước mắt, người ta lại chìm vào tuyệt vọng.
Chính lúc hai người nhìn nhau không nói, bỗng nhiên, từphía cánh cửa sau lưng Thanh Long truyền đến một tiếng động nhẹ.
Cửa chầm chậm mởra.
Thanh Long và U Cơgiật mình, vội vàng quay người nhìn lại.
Cánh cửa gỗthô sơtừtừmởvào bên trong, khẽphát ra âm thanh "kèn kẹt", mang theo mấy phần thương tang vài ngày trước, dường nhưnói lên đau khổtrong lòng chủnhân.
Một bàn chân từtrong phòng nhè nhẹbước ra. Hình dáng của QuỷVương từtừxuất hiện trước mặt bọn họ.
Thanh Long cùng U Cơlặng lẽnhìn, nam tửấy bỗng nhưkẻtách khỏi thếgian.
Ba ngày bạc tóc!
Tóc trên đầu QuỷVương, toàn bộbỗng nhiên biến thành trắng nhưtuyết.
Giọng nói của Thanh Long, bỗng biến thành nghèn nghẹn, rít lại, ngay cảchính hắn nghe được cũng hoài nghi không biết thanh âm có phải của mình hay không:
"Tông ... chủ, người khỏe ... không?"
QuỷVương mấp máy môi, không nói, nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên hít thởthật sâu.
U Cơphía sau mạng đen, đột nhiên thốt: "Tông chủ, người phải tựgiữgìn ... sức khỏe." Nói chưa hết câu, chẳng hiểu vì sao, nàng đột nhiên nghĩđến Bích Dao, thanh âm bỗng nghẹn ngào.
QuỷVương khẽrung động bờvai, nhưng bình phục lại rất nhanh, lúc y mởmắt ra, tuy vẻthương tang đau khổcòn vương trên nét mặt, nhưng trong mắt, đã mờmờẩn chứa ánh sáng.
Phảng phất nhưmục quang đã nhìn thấu thếsựthương tang.
"Bây giờtrông ta già đi nhiều rồi!" y bỗng thốt lên một câu, khóe miệng chuyển động, thoáng một nét cười nhẹ, có lẽtrong ấy, chất chứa đầy đau khổ.
Thanh Long cùng U Cơcúi đầu, không nỡnhìn nam tửấy.
QuỷVương lại hít thật sâu, thởra một hơi từlồng ngực, ánh mắt chuyển động, chốc lát dừng lại trên cái bàn bên cạnh Thanh Long, nơi có cái hũsành nhỏmàu xanh ấy.
"Trong này là ..." y chầm chậm hỏi.
Thanh Long tiến lên trước một bước, nâng cái hũnhỏlên, đưa cho QuỷVương, nói: "Sau khi đại vu sưqua đời, thuộc hạlớn mật làm chủ, đem thi thểlão nhân gia hỏa táng, đây chính là tro cốt của người."
QuỷVương lặng lẽnhận lấy chiếc hũnhỏtừThanh Long, tay mân mê một lúc, khẽthởdài, nói: "Vịđại vu sưnày tuy chưa cứu được Dao nhi, nhưng với thân thểbạc nhược, chẳng quản hao tận nguyên khí, đem hồn phách Dao nhi thu về, dù đến cuối cùng chỉcòn thiếu một chút nữa, nhưng vẫn thực là đại ân nhân của chúng ta".
Y đưa chiếc hũlại cho Thanh long, nói: "Ngươi chuẩn bịtheo trọng lễcủa thánh giáo ta, cung kính mang đại vu sưvềnam cương."
Thanh Long nhận lại chiếc hũ, gật đầu đáp: "Rõ."
QuỷVương trầm mặc giây lát, thốt: "Còn QuỷLệ, hắn thếnào rồi?"
Thanh Long hơi ngập ngừng, U Cơbên cạnh đã nói: "Từsau khi ra khỏi hàn băng thạch thất, hắn dường nhưsuy sụp hoàn toàn, nhưngười mất hồn, đi thẳng một mạch vềphòng riêng, vẫn chưa thấy trởra". Nói đến đây, nàng ngừng lại một chút, hạgiọng tiếp: "Cho đến hôm nay, đã là ba ngày rồi!".
Sắc mặt QuỷVương buồn bã, từtừchắp hai tay ra sau, lát sau trầm giọng than: "Chuyện thương tâm mười năm, tưởng nhưmới một đêm! Nào, đi thôi, chúng ta đến xem hắn."
Nói xong, y thong thảchắp tay cất bước, Thanh Long và U Cơnhìn nhau, lặng lẽtheo sau.
Nhìn từphía sau, QuỷVương đầu bạc trắng, dáng vẻbuồn bã lạthường.
Phòng QuỷLệởkhá xa nơi ởcủa QuỷVương, nhưng lại rất gần hàn băng thạch thất của Bích Dao. Đó là vì lúc trước QuỷVương không muốn càng thêm đau lòng, nên đưa con gái đến thạch thất này, nhưng QuỷLệởtại HồKỳ sơn, gần nhưmỗi ngày đều đến thăm Bích Dao.
Lúc ba người xuyên qua lối mòn dần dần tiếp cận phòng riêng của QuỷLệ, Thanh Long và U Cơđi phía sau phát hiện thân thểQuỷVương rõ ràng có một chút kỳ lạ, chẳng biết có phải lý do là nơi này cũng gần chốn thương tâm ấy.
Nhưng bọn họchẳng ai nói câu nào.
Cuối cùng cũng đến bên ngoài thạch môn cô độc, nơi QuỷLệcưtrú, chung quanh chẳng có ai, hắn trước giờthích ởmột mình. Xa xa ngoài cửa phòng, có một đệtửQuỷVương tông đứng canh.
QuỷVương bước tới trước, mởthạch môn tiến vào, lập tức kinh ngạc. Thanh Long và U Cơcũng phát hiện có gì không ổn, tiến đến xem thử, chỉthấy phòng trống không, chẳng có bóng dáng QuỷLệ, cảTiểu Hôi cũng biến mất. Đồđạc trong phòng nhưthường, chẳng có dấu vết sửdụng, chỉmỗi giường ngủlà có một chút bừa bộn.
Thanh Long nhíu mày, quay người bước ra gọi một tiếng, đệtửQuỷVương tông đứng ngoài cửa liền chạy đến, quỳ trước mặt QuỷVương hành lễ: "Bái kiến tông chủ!".
QuỷVương quay đầu lại, Thanh Long ởbên cạnh nhẹgiọng thốt: "Thuộc hạmấy ngày nay ngoài việc xửlý công việc trong môn phái, còn thì đều đợi trước cửa phòng tông chủ, nên nơi đây giao cho mấy đệtửnày canh phòng".
QuỷVương khẽgật đầu, quay mặt đối diện với tên đệtửQuỷVương tông, hỏi: "Phó tông chủđi đâu?"
Tên đệtửQuỷVương tông hiển nhiên đối với QuỷVương cực kỳ kính sợ, nên thanh âm lúc nói hơi run run, đáp: "Hồi bẩm, bẩm tông chủ, phó tông chủnhốt mình trong phòng ba đêm, chẳng động tĩnh gì. Sáng nay, ngay khi thuộc hạlo lắng, ngài đột nhiên đem theo con khỉxám bước ra, lập tức rời khỏi nơi đây".
QuỷVương ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: "Y đi đâu vậy?".
Tên đệtửchắp tay nói: "Đệtửliền theo xem phó tông chủ, chỉthấy ngài rời khỏi núi, lập tức phá không bay đi, đệtửnhìn thần sắc ngài rất đáng sợ, cũng không dám vượt lên hỏi, chỉbiết trởlại nơi đây đợi xem ..."
Thanh Long mặt thoáng sắc giận, QuỷVương trước mặt bỗng "à" lên một tiếng, bước tới mấy bước, cầm lên một bức thưniêm kín ởđầu giường, liếc mắt qua, rồi đưa cho Thanh Long, nói: "là gửi cho ngươi đó".
Thanh Long hơi ngạc nhiên, tiếp lấy xem qua, quảnhiên của QuỷLệgửi cho mình, cảm thấy kỳ lạ, liếc mắt nhìn qua QuỷVương. Nhưng QuỷVương chẳng biểu lộthái độgì, nhìn vềhướng khác, Thanh Long nhíu mày, mởthưra đọc.
Thưkhông dài, hắn xem 1 lát đã xong, nhưng sắc diện hơi trầm xuống, khẽbẩm: "Tông chủ".
QuỷVương chầm chậm thốt: "Thếnào?"
Thanh Long thưa: "Trong thưphó tông chủgiao cho thuộc hạkhổcực một chuyến đem tro cốt của Đại vu sưvềNam cương Miêu tộc Thất lý động".
QuỷVương nhè nhẹlắc đầu, đột nhiên than một tiếng, nói: "Được rồi, được rồi!".
Thanh Long ngạc nhiên, QuỷVương quay đầu nói với tên QuỷVương tông đệtử: "Ngươi lui được rồi!".
Tên đệtửấy nhưđược đại xá, kính cẩn dập đầu ba lần, lập tức lui ra.
Thanh Long nhìn QuỷVương, nói: "Tông chủ, còn QuỷLệ?"
QuỷVương quét mắt nhìn qua căn phòng trống không, trong mắt ánh lên vẻbuồn man mác, một lúc lâu sau quay người, cũng chẳng gọi Thanh Long, U Cơ, lặng lẽbước đi, từsau lưng y, ảm đạm truyền lại một thanh âm trầm trầm:
"Cùng là kẻđau lòng cảthôi ..."
***
Nam Cương, Phần Hương cốc.
Chính đạo đại phái này trải qua biến cốkhông ngừng mấy ngày qua, hôm nay lại có một tin tức chấn động lòng người, chốc lát đã truyền đi khắp sơn cốc. Từ"Thiên Hương Cư" sâu trong Phần Hương cốc nổi lên 7 hồi trống, vang dội xa gần, báo hiệu Cốc chủPhần Hương cốc Vân Dịch Lam bếquan đã lâu sẽxuất quan hôm nay.
ĐệtửPhần Hương cốc tấp nập tụtại chánh điện Phần Hương Cốc, "Sơn hà điện", chẳng ai dám chậm trễ, mấy người LữThuận đứng trước, Lý Tuân cùng đám đệtửsắp hàng phía sau, ngay ngắn trước điện, kiên nhẫn chờđợi.
Điều lạlàm mọi người chú ý trong đám đông là nữtửđứng cạnh Lý Tuân, chính là Yến Hồng, Cách đây không lâu, vào hôm Cửu VĩThiên Hồtrốn khỏi Huyền Hỏa đàn, trong lúc hỗn loạn, Thượng Quan Sách nhận ra Yến Hồng là giảmạo, sau đó quảnhiên chứng minh do Kim Bình Nhi của Ma giáo Hợp Hoan phái cải trang, nhưng Yến Hồng thật thì đến ba ngày trước mới phát hiện dưới hầm tại một căn phòng trong Phần Hương cốc.
Cũng chẳng biết ngày đó Kim Bình Nhân sửdụng thuật pháp quỷdịnào bắt giữđược Yến Hồng, đem giấu tại nơi ấy. Mấy ngày đó người Phần Hương cốc toàn lực sục sạo, tìm kiếm khắp các ngọn núi lớn nhỏxung quanh, chỉlà không chú ý các phòng trong cốc. Mới ba ngày trước, do trong cốc thiếu một vịthuốc, một đệtửxuống hầm chứa thuốc ấy đểtìm, mới phát hiện Yến Hồng, nếu không cũng chẳng biết nữtửđáng thương phải đợi dưới hầm bao lâu nữa.
Qua vài ngày chịu đựng, thần sắc Yến Hồng đã tiều tụy đi nhiều, nhưng mọi người lúc này cũng không còn tâm trí đểý đến nàng nữa, mọi con mắt dồn vềcửa hông của chính điện, theo lệcũ, Vân Dịch Lam sau khi xuất quan sẽtừnơi ấy đi ra gặp mọi người.
Đứng phía trước là Thượng Quan Sách, vẫn toàn thân y phục màu đen, thần thái ung dung, nhưng chúng nhân không thểphát hiện sâu trong mắt y mờmờlóe lên một ánh nhìn kỳ lạ.
Với y mà nói, mấy năm nay cốc chủsưhuynh Vân Dịch Lam mỗi lần gặp y, đều ngồi cách một tấm bình phong, nhưng lúc nói thì có khí mà không lực, hơn nữa gần đây ngày càng già đi, lúc đầu y chẳng dám tin, nhưng cuối cùng, trong lòng y cũng dần dần cho rằng vịsưhuynh luôn ởtrên đầu mình này có gì không ổn.
Chẳng ngờhôm nay "Thiên Hương cư" trống vang nhưsấm, Vân Dịch Lam đột nhiên xuất quan, làm y kinh ngạc lặng người!
Không hiểu sưhuynh dùng danh nghĩa bếquan tu luyện thuật pháp đểche dấu điều gì?
Trong lòng Thượng Quan Sách chẳng thểkhông lo lắng, rối loạn không ngừng.
Phía sau Thượng Quan Sách, đứng đầu là đại đệtửtrẻtuổi Lý Tuân, trong mắt không giấu được vẻhưng phấn. Từtrước đến giờ, hắn vẫn là đệtửđắc ý nhất của Vân Dịch Lam, ởPhần Hương cốc chẳng khác gì con cưng của trời. Nhưng mấy năm trước Vân Dịch Lam đột nhiên bếquan, là việc chẳng ai dựliệu được, từđó chẳng gặp mọi người.
Tuy vậy Lý Tuân được Vân Dịch Lam đối xửđặc biệt, cùng với sưthúc Thượng Quan Sách là hai người duy nhất ởPhần Hương cốc có thểgặp Vân Dịch Lam, nhưng không biết có phải vì Vân Dịch Lam thấy Lý Tuân tuổi còn trẻ, đạo hạnh chưa đủ, nên đại sựtrong Phần Hương cốc giao cho Thượng Quan Sách chưởng quản, nhưvậy vô hình chung, địa vịLý Tuân bịhạxuống không ít.
Nhưng hôm nay Vân Dịch Lam chính thức xuất quan, tình hình tựnhiên có biến đổi lớn, hắn là đệtửđược đương kim cốc chủyêu nhất, là nhân tuyển duy nhất cho vịtrí cốc chủtương lai, do đó tựnhiên vịthếkhông còn nhưcũ. Quan trọng hơn là ngày hôm qua, cũng chính là trước khi Vân Dịch Lam xuất quan một ngày, hắn đã được Vân Dịch Lam bí mật cho tiếp kiến, biết trước rằng ân sưsẽxuất quan.
Sau khi ân sưxuất quan, một nguyện vọng hắn ấp ủbấy lâu cuối cùng sẽcó khảnăng đạt được. Chỉnghĩđến đó, khuôn mặt anh tuấn của Lý Tuân không giấu được sựhưng phấn trong lòng.
Thân hình Thượng Quan Sách hơi động, chầm chậm quay người lại, sưđiệt trẻtuổi đứng phía sau mặc dù cốgắng kiềm chếtình cảm, nhưng với tuổi tác lịch duyệt của hắn không thểche dấu cảm xúc vui mừng lẫn hưng phấn, cũng chẳng thểqua được ánh mắt nhưchim ưng nhìn thấu thếtình của Thượng Quan Sách.
"Ha ..." trong lòng y khẽcười lạnh một tiếng, tựnhủ"Người trẻtuổi, con đường ngươi phải đi cũng chưa biết dài bao nhiêu!".
Đang lúc mọi người suy nghĩvẩn vơ, bỗng tiếng trống rộn ràng, nhưtừtrời cao bay xuống, vang lừng trong đại điện. Bọn người Thượng Quan Sách giật mình, chỉnh trang lại y phục, nhìn vềphía cửa hông.
Chỉthấy ánh hồng loáng lên, một bóng người từtừhiện ra, toàn thân y phục đỏnhưlửa, chính là trang phục trước giờcủa cốc chủPhần Hương cốc, đại biểu tín ngưỡng của môn phái là Thượng Hỏa.
Không cảm thấy sức nóng của lửa, cũng không có ánh sáng lóa mắt, nhưng chẳng biết vì sao trước mặt mọi người lại một màu hồng, tuy vậy chẳng ai không có cảm giác một ngọn lửa đỏhồng đột nhiên vụt đến.
Khi mọi người đã hồi thần, nhìn rõ nhân vật bên trong đạo hồng quang, ngay cảThượng Quan Sách trước giờung dung trấn tĩnh, đều chẳng thểtin nổi hô lên một tiếng kinh ngạc.
Kẻđến, chỉthấy là một trung niên nam tửtối đa khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc đỏtrên đầu sáng óng mà mềm mại, chẳng búi lên, đểlòa xòa xuống vai, nhưng không có vẻgì là buông thảphóng đãng.
Chúng nhân len lén nhìn nhau, Vân Dịch Lam mấy năm trước khi bếquan, mọi người đều nhớrõ y đã là một lão nhân lọm khọm, trên đầu tóc bạc trắng, nhưng giờđây nhìn kẻnày trẻhơn Vân Dịch Lam khi trước chẳng biết bao nhiêu, hơn nữa da mặt sáng mịn màng, chẳng thấy một nếp nhăn nào.
Khuôn mặt kẻnày dãn ra, lại rõ ràng là nét của Vân Dịch Lam, đặc biệt là Thượng Quan Sách, thời gian y ởcùng Vân Dịch Lam dài hơn bất kỳ ai, nên nhận ra rõ ràng đây là dáng dấp của Vân Dịch Lam lúc còn trẻ, nhưng nhìn dung nhan ấy, phong thái hơn hẳn lúc tráng niên, mọi người kinh ngạc đến nỗi chẳng nói nên lời.
Ngược lại, Vân Dịch Lam lại làm nhưkhông có chuyện gì, thong thảsải bước vào chính điện, trước mặt mọi người, mục quang lấp lánh hữu thần, quét mắt nhìn qua chúng nhân, đột nhiên cười nhẹmột tiếng, thanh âm trái hẳn với vẻgià nua lúc ởtrong thạch thất, trong trẻo dễnghe, nói: "Thếnào, các người đều không nhận cốc chủnày à?"
Mọi người giật mình, Lý Tuân bừng tỉnh trước tiên, vội vã quỳ xuống, cao giọng nói: "Đệtửcung nghênh sưtôn xuất quan, chúc mừng sưtôn bếquan tu luyện chân pháp đại thành".
Mọi người lập tức tỉnh ngộ, lần lượt hành lễ, thần sắc kinh nghi trong mắt Thượng Quan Sách dần dần biến đi, y cũng cúi đầu hành lễ.
Vân Dịch Lam rõ ràng khí sắc không tồi, tâm tình cũng cực tốt, khoát tay nói: "Được rồi, được rồi, lâu không gặp mọi người, đứng dậy rồi nói".
Chúng nhân dạmột tiếng, lần lượt đứng dậy, Vân Dịch Lam mỉm cười nhìn chúng nhân, cuối cùng mục quang hướng vềThượng Quan Sách, cười nói: "Sưđệ, mấy năm nay nhờđệcai quản công việc vụn vặt trong cốc, mệt lắm không?"
Thượng Quan Sách lắc đầu, cũng mỉm cười nói: "Sưhuynh không có mặt, thì đây là bổn phận của kẻlàm sưđệ, nhưng mấy ngày trước Huyền Hỏa đàm phát sinh biến cố, đệ..."
Vân Dịch Lam bỗng nhiên cười lớn một tiếng, ngắt lời Thượng Quan Sách, nói: "Chuyện trước đây, sưđệkhông cần đểmãi trong lòng, tương lai còn phía trước, chúng ta tính kếlâu dài là được".
Trên nặt Thượng Quan Sách hơi thoáng qua nét phân vân, nhưng cũng không nói thêm, cúi đầu nói: "Vâng".
Vân Dịch Lam nhìn vềphía những người có mặt, chỉthấy trong mắt chúng nhân đầy vẻtôn kính xen lẫn ngạc nhiên, rõ ràng dáng vẻdường nhưcải lão hoàn đồng của mình làm chúng nhân thật sựkinh ngạc.
Nhưng y cũng chẳng giải thích nhiều, quay đầu hướng vềphía Lý Tuân đứng bên cạnh, hỏi: "Gần đây trong cốc có việc gì không?".
Lý Tuân bước tới một bước, cung kính đáp: "Sáng nay, có thưcủa Thanh Vân môn trưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân từTrung thổgửi đến, nói là phúc đáp bức thưmấy ngày trước của sưtôn".
Lúc hắn nói, sắc mặt ung dung, nhưng Thượng Quan Sách đứng bên cạnh trên mặt hơi biến đổi, lúc Vân Dịch Lam bếquan, việc lớn trong Phần Hương cốc đều cho y làm chủ. Thông tin qua lại với trưởng môn Thanh Vân Môn cũng là một việc quan trọng, y lại chẳng biết gì. Với bức thưhồi đáp đưa đến sáng nay, Lý Tuân chẳng hiểu sao giữa đường chặn lấy, lại không cho y biết, rõ ràng việc này do sưhuynh Vân Dịch Lam cốý không muốn vào tay y.
Thượng Quan Sách trong lòng hơi giận, nhưng trên mặt nhưchẳng có gì, nét biểu tình kỳ lạkhẽthoáng qua.
Vân Dịch Lam gật gật đầu, tiếp lấy bức thưLý Tuân trình lên, liếc mắt xem qua, chỉthấy trên bì thưcẩn thận viết mấy chữ: "Thân gửi Phần Hương cốc Vân Dịch Lam sưhuynh".
Bên dưới lại viết: "Thanh Vân môn Đạo Huyền bái hội".
Quảnhiên chính là nét bút của Thanh Vân môn Đạo Huyền Chân nhân, Vân Dịch Lam mỉm cười, mởthư, lấy ra một tờgiấy mỏng, nhìn từtrên xuống dưới một lượt, trên mặt thủy chung vẫn có nét cười nhẹ.
Xong rồi, y khẽgật đầu, trầm ngâm một lát, cất thưvào trong người, dõng dạc nói với mọi người: "Hôm nay đến đây thôi, các người trởvềchuẩn bị, không lâu nữa, ta sẽdẫn đệtửxuất sắc của Phần Hương cốc tiến vào trung thổ, gặp các đạo hữu của hai phái Thanh Vân môn và Thiên Âm tự, cùng bàn đại kếthiên hạ.
Mọi người ngạc nhiên, Phần Hương cốc tiến vào Trung Thổvới quy mô lớn, đã là chuyện cách đây lâu lắm rồi, không ngờhôm nay ngay lúc cốc chủxuất quan, lại đưa ra ngay mệnh lệnh quan trọng này. Nhưng Vân Dịch Lam trước giờuy phong sâu nặng, mọi người ởPhần Hương cốc cũng không nghĩnhiều, xong lễ, chúng nhân lần lượt lui ra, vềrăm rắp chuẩn bị, chỉmỗi Lý Tuân được Vân Dịch Lam lưu lại.
Đợi mọi người đi hết, Sơn Hà điện chỉcòn lại mỗi hai sưđồVân Dịch Lam và Lý Tuân. Lý Tuân ởmột mình với sưphụ, chẳng bó buộc nhưlúc có mọi người, cười nói: "SưPhụ, người rốt cục bếquan tu luyện pháp môn gì mà tác dụng thần kỳ nhưvậy?"
Vân Dịch Lam cười nói: "Đây là dịthuật của tổsưPhần Hương cốc ta truyền lại, đợi sau này đạo hạnh của ngươi đủ, còn sợta không truyền cho ngươi sao?"
Lý Tuân giật mình, nhưng thấy trong mắt Vân Dịch Lam tươi cười hòa ái, dường nhưcó thâm ý, suy nghĩthoáng qua, không giấu được niềm vui dâng trào, vội vàng quỳ xuống, nói: "Đa tạsưphụhậu ân, đệtửnhất định không phụkỳ vọng của sưphụ".
Vân Dịch Lam cười đỡLý Tuân dậy, nhìn hắn từtrên xuống dưới, khen: "Ngươi căn cốt tinh kỳ, thực là nhân tài rất tốt cho việc tu đạo, nhưng ta xem người tuổi trẻkhí thịnh, còn vài phần nóng nảy, cần phải tựkiềm chế, nếu cứtu tập cần cù nhưthế, có thểthành kỳ đại khí".
Lý Tuân gật đầu liên tục, đáp: "Đa tạsưtôn chỉđiểm. Đúng rồi, sưphụ, người giữcon lại, có chuyện gì à?"
Vân Dịch Lam nhìn hắn nói: "Không sai, sưphụsai ngươi vào trung thổmột phen trước".
Lý Tuân ngạc nhiên, hỏi: "Trung thổ? Đi đâu vậy?"
Vân Dịch Lam từtừthốt: "Thanh Vân sơn.Đợi ta viết xong thưhồi đáp, ngươi lập tức xuất phát, đem thưgiao tận tay Thanh Vân mônĐạo Huyền chân nhân".
Lý Tuân gật đầu đáp: "Dạ".
Vân Dịch Lam đi vào, được vài bước, lại nói: "Đạo Huyền chân nhân xem qua thư, nhiều khảnăng sẽlưu ngươi lại Thanh Vân sơn vài ngày, ngươi không cần từchối, cứởlại vài hôm, ta sẽdẫn mọi người đến sau."
Lý Tuân gật đầu, nhưhơi cảm thấy không rõ, hỏi: "Sưphụ, người vào trung thổnhanh nhưthếnày, có chuyện gì khẩn cấp vậy?"
Vân Dịch Lam cười cười nói: "Còn không phải chuyện ngươi nhờta đã lâu thì là gì!"
Lý Tuân giật mình, tức khắc trên mặt không giấu nổi vẻhưng phấn, liền quỳ xuống, nói lớn: "Đa tạsưphụthành toàn".
Vân Dịch Lam lắc đầu cười nói: "Được rồi, được rồi, ngươi vềtrước chuẩn bịđi, đợi khi cầm thưcủa ta, thì lập tức xuất phát ngay."
Lý Tuân vui mừng dạ một tiếng, hối hảđi khỏi.
Đợi đến khi thân hình đệ tử trẻ này biến mất, nụ cười trên mặt Vân Dịch Lam cũng dần dần lắng xuống, y quay vềphương nam, hướng nhìn phía Thập Vạn Đại Sơn xa xa, lát sau, bỗng lạnh lùng cất tiếng:
"Nếu ngươi xuất hiện, ta sẽđem cảthiên hạra chống. Muốn mình ta gánh vác, ha ha, ta không khờvậy đâu!".