Chương 9 – 3
Chiếc mô tô gầm lên!
Minh Hiểu Khê vặn tay ga hết cỡ, từng đợt gió thốc tới khiến mắt cô và Tiểu Tuyền đau rát phải nheo cả lại!
Chiếc mô tô đến con đường người xe nườm nượp, như một con rồng bạo chúa đang nổi giận lao vút đi nhanh như điện chớp!
Minh Hiểu Khê đã từng diễn tập xe bay khiến bọn bạn phải cam tâm chịu thua, trong tiếng gió gào thét lướt qua, tim như bị bóp nghẹt lại! Do cô lơ đãng hời hợt, khiến Lan Địch thừa cơ chen vào, làm cho Hạ Dạ Huân lâm vào cảnh nguy hiểm, khiến cho Tiểu Tuyền thót tim lo lắng!
Thế thì…
Hãy để cô cứu vãn vậy!
Trước mặt là một ngã tư!
Lòng bàn tay Minh Hiểu Khê rịn mồ hôi, phải đuổi theo hướng nào đây!
Tiểu Tuyền cắt chặt môi, nhắm nghiền mắt, hét lên…
“Rẽ trái!”
Chiếc mô tô lướt nhanh như bay!
Tuyệt chiêu siêu cấp của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ – Trực giác!
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, tuyệt đối tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót!
* * *
Tấm rèm của khung cửa sổ lớn chạm đất được kéo kín.
Trong căn nhà ngay giữa ban ngày lại âm u như đêm tối.
Bảy tám gã đàn ông khoanh tay, nhìn chằm chằm Hạ Dạ Huân ngã soài trên đất một cách xảo quyệt.
Một gã đàn ông to con trên mặt có xăm hình bươm bướm tiến đến, cúi xuống nhìn anh:
“Hạ Dạ Huân! Do cậu không biết điều trước, đưa cậu một số tiền lớn như thế để quay phim, thế mà kiêu căng hợm hĩnh quá thể, dám từ chối ta đây! Ngôi sao lớn nhất thì hay hớm lắm hả, cũng bị ta bắt đến đây thôi? Nói cho cậu biết, bộ phim đó cậu đóng chắc rồi! Không muốn đóng cũng phải đóng!”
Hạ Dạ Huân cố gượng đứng dậy, ánh mắt lạnh băng:
“Mày là đồ súc sinh!”
Tên bươm bướm cười giễu:
“Thế hả? Vậy hôm nay ta đây sẽ cho cậu thấy súc sinh là thế nào!”
“Phụt!”
Hạ Dạ Huân nhổ một ngụm nước bọt vào mặt hắn!
Tên bươm bướm nổi giận, gầm lên:
“Đưa thuốc lại đây!”
Một chiếc lọ đầy thuốc ngủ được đưa đến tay hắn, hắn dốc ra một lúc mười mấy viên, nhét thẳng vào miệng Hạ Dạ Huân đang liều mạng chống cự, cười vẻ xảo quyệt:
“Chuẩn bị máy quay phim! Hạ Dạ Huân, đợi sau khi cậu mềm nhũn ra rồi, thì tôi muốn quay thế nào thì quay thế đó, xem cậu còn khả năng nào để làm phách với tôi nữa?”
* * *
Trong một căn nhà ẩn khuất ở ngoại ô.
Chiếc Benz màu xanh ngọc có số đuôi 7474 đậu im lìm bên ngoài.
Tiểu Tuyền và Minh Hiểu Khê đưa mắt nhìn nhau.
“Chắc là đây rồi.”
Minh Hiểu Khê cuống cuồng lôi di động ra: “Mau báo cảnh sát”.
“Đừng!”
Tiểu Tuyền ngăn bạn mình lại, lên tiếng với vẻ do dự: “Huân là ngôi sao, nếu báo cảnh sát thì mọi việc sẽ vỡ lở ra, rất có khả năng bị xào nấu thành scandal, sẽ tổn hại đến anh ấy”.
Minh Hiểu Khê nhìn cô:
“Cậu quyết định rồi ư?”
Tiểu Tuyền ánh mắt thoáng một tia sáng:
“Chuyện của giới xã hội đen, tốt nhất hãy để xã hội đen giải quyết.”
Minh Hiểu Khê gật đầu.
Vì Tiểu Tuyền, cô sẽ tìm người ấy.
“Còn nữa…” Tiểu Tuyền nhìn chằm chằm Minh Hiểu Khê. “Tớ nghi ngờ bọn họ sẽ cưỡng ép Huân chụp những thứ đại loại như ảnh sex, vậy nên bắt buộc phải xông vào ngay để cứu anh ấy! Có điều… sẽ rất nguy hiểm…”
Minh Hiểu Khê cười chọc cô: “Nếu không có tớ giúp thì cậu có thể cứu Huân ra khỏi đây không?”. Cô đi về phía ngôi nhà đó.
Tiểu Tuyền đuổi theo phía sau:
“Thực sự rất nguy hiểm mà, tớ không mong cậu…”
Một chiếc súng cao su nhỏ.
Minh Hiểu Khê biến hóa ra một chiếc súng cao su nhỏ gọn chắc chắn, bắt đầu cúi xuống nhặt mấy viên đá trên đất:
“Nhanh lên, nhặt nhiều một chút!”
Tiểu Tuyền kinh ngạc:
“Đây là vũ khí của cậu á? Sao mà yếu đuối thế này?”
Minh Hiểu Khê lườm cô một cái:
“Tớ là Minh Hiểu Khê bách chiến bách thắng đó! Nếu không thể giúp cậu cứu Huân ra, tớ sẽ tìm một miếng đậu phụ đập đầu chết ngay trước mặt cậu!”