Chương 9 – 4
Bọn kia bắt đầu cười ranh mãnh xé quần áo của Hạ Dạ Huân ra!
Hạ Dạ Huân cố gắng chống cự, nhưng anh nào phải là đối thủ của bọn đàn ông sống vì đánh nhau này, y phục của anh bị xé thành từng mảng từng mảng! Hơn nữa trong người dần có cảm giác bải hoải, tứ chi cũng trở nên mềm nhũn, đầu óc nặng nề buồn ngủ, giống như đang chìm trong một màn sương mù, không còn minh mẫn nữa.
Tầm nhìn của anh cũng bắt đầu nhòa nhạt…
Không được! Chút tỉnh táo còn lại đang gào thét dữ dội, anh không thể ngủ thiếp đi được, nếu mất đi ý thức, nếu để bọn họ được thể làm tới, nếu cứ mặc cho họ muốn làm gì thì làm, cuộc đời anh mãi mãi sẽ ngập trong tủi nhục!
Lúc này, rèm cửa bị kéo ra thành một khe nhỏ.
Viên đá căng ra trên chiếc súng cao su…
“Cốp…”
“Cốp…”
“Cốp…”
Ba viên đá liên tiếp lao vun vút rất dũng mãnh nhằm vào thái dương của ba gã đàn ông!
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Ba tên đó lăn ra bất tỉnh!
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột!
Những gã đàn ông khác vẫn chưa phản ứng kịp, thì một viên đá khác đã lao đến như tên bắn!
“Bốp!”
Tên thứ tư thoáng chốc lăn đùng ra!
“Tránh ra mau!”
Gã Bươm bướm cuống quýt hét lên, ba tên còn lại vội vã tản mác trốn tránh, ánh mắt gườm gườm giận dữ nhìn về phía những viên đá xé gió bay tới!
Ngoài cửa sổ có hai cô gái.
Một cô tóc đỏ chói mắt, hai tay bưng những viên đá, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía Hạ Dạ Huân y phục đã bị xé rách.
Một cô tay cầm chiếc súng cao su, sức sống tràn trề như một yêu tinh, trên gương mặt tinh nhanh luôn nở nụ cười, nhưng không giấu nổi vẻ thất vọng tiếc nuối khi không kịp làm cả bọn cùng lăn ra bất tỉnh. Cô nhìn thấy gã Bươm bướm, kinh ngạc một phen, rồi gào lớn:
“Ê, Bươm bướm nhỏ, lâu quá không gặp!”
Bươm bướm nhỏ trừng mắt nhìn cô gái đó: “Minh – Hiểu – Khê?”. Lại là cô nàng này! Chẳng lẽ cô ta là khắc tinh trong cuộc đời gã? Cô ta đã từng phá hỏng bao chuyện tốt của gã rồi!
Minh Hiểu Khê hếch cằm lên, sững sờ:
“Í, ông còn nhớ tôi à! Trí nhớ tốt quá! Nể tình trước kia chúng ta từng quen biết nhau, bây giờ ông có thể đi được rồi đó!”
Bươm bướm nhỏ bùng lên giận dữ:
“Cô mò vào đây tìm chết mà lại còn kiêu căng! Các anh em, diệt nó cho tao!” Tay gã phất lên, bao vây lấy Minh Hiểu Khê từ các hướng khác nhau!
Minh Hiểu Khê thu súng lại, vận động làm nóng tay chân, cười với vẻ ngang tàng:
“Vậy thì tới đây, đừng bảo là bổn cô nương không cho các người cơ hội bỏ chạy đấy nhé!”
“Lên!”
Một trận quyết đấu bắt đầu!
Tiểu Tuyền nhân cơ hội đó lẻn đến bên Huân sắc mặt nhợt nhạt, vực anh dậy, cảm thấy toàn bộ sức lực của anh đều dựa vào người mình.
“Huân! Huân!”
Cô lay lắc anh.
Huân cảm thấy một trận lắc lư dữ dội, thân người mềm nhũn không có chút sức lực nào, đầu óc mơ màng nặng nề, vào khoảnh khắc đôi mắt dần dần khép lại, anh như nghe thấy có tiếng gọi quen thuộc…
“Huân! Anh sao thế? Em là Tiểu Tuyền đây!”
Tiểu Tuyền…
Huân cố gắng mở to mắt, một mái tóc đỏ như lửa, ánh mắt lo lắng quan tâm, là Tiểu Tuyền của anh, cô đến rồi, anh nhìn cô, cảm giác căng thẳng trong lòng dần dần được thả lỏng…
“Tiểu Tuyền…”
Tiểu Tuyền cuống quýt lay lắc Huân như đang trong cơn mộng du, hỏi liên tục:
“Nói mau, bọn họ làm gì anh rồi? Có chụp hình khỏa thân của anh không? Có bắt ép anh làm chuyện quá đáng không?”
“Không.” Huân vất vả nói.
Tiểu Tuyền căng thẳng quan sát anh, thấy y phục của anh bị xé nát rách tươm, có điều vẫn còn vẹn nguyên trên người, trên da thịt cũng có vết bầm tím vì bị trói giữ, cũng may mà không có vết thương nào nghiêm trọng, xem ra cô và Hiểu Khê vẫn đến kịp lúc.
Giọng của Huân rất yếu ớt:
“Tiểu Tuyền, anh…”
Tiểu Tuyền cười hi hi:
“Quần áo anh rách hết rồi, bị em nhìn thấy rất khó chịu phải không? Không sao, em không biết xấu hổ đâu!”
Đang nói thì, một tấm rèm cửa bay đến phía cô!
Minh Hiểu Khê vừa đấm vào cằm một gã, vừa gào lên với Tiểu Tuyền một cách không-thể-chịu-nổi:
“Đồ háo sắc, mau che cho anh ấy! Nếu không mắt tớ sẽ mọc gai đó!”
Tiểu Tuyền trợn mắt với bạn mình.
Hiểu Khê xấu, sao lại vừa đánh nhau vừa nhìn trộm Huân của cô?
Cô vội vã dùng tấm rèm cửa che lại kín kẽ cho Huân, Huân là của cô, không cho người khác nhìn!
Huân dựa vào trong lòng cô, đôi mắt lại dần dần khép chặt:
“Tiểu Tuyền, anh…”
“Rốt cuộc là anh bị sao hả?” Tiểu Tuyền cuối cùng cũng bắt đầu thấy nghi ngờ.
“Anh…” Huân lên tiếng đứt quãng, phút giây này vì có cô bên cạnh nên mới thấy ấm áp và an toàn. “Anh… bị ép uống thuốc ngủ… có lẽ phải ngủ một lúc…”
“Thuốc ngủ?” Ánh mắt Tiểu Tuyền đầy dấu chấm hỏi.
“Ừ…”
Huân như đã thiếp đi.
Tiểu Tuyền ngẫm nghĩ một lúc rồi lại căng thẳng hỏi tiếp:
“Trời ơi! Bọn họ bắt anh uống bao nhiêu viên? Anh có thấy khó chịu không? Có cần đi bệnh viện không?”
Không ai đáp lại.
Huân đã thiếp đi rất yên lành trong vòng tay cô như chàng hoàng tử ngủ say, hơi thở đều đặn và bình ổn.
“Huân!”
Tiểu Tuyền ôm lấy anh, tay chân bắt đầu lóng ngóng. Trời ơi, bây giờ phải làm sao đây? Bọn khốn vô liêm sỉ! Đồ đê tiện! Tại sao lại bắt ép Huân uống thuốc ngủ, lỡ như quá liều, hại Huân xảy ra chuyện thì phải làm sao?
Bên kia, Minh Hiểu Khê đã kết thúc trận chiến.
Cô vỗ vỗ hai tay, đắc ý nhìn lướt qua một đám gục ngã nằm la liệt trên đất. Bươm bướm nhỏ đã bị cô đánh đập thê thảm nhất, trên trán sưng lên một hàng u thật là đẹp mắt, có vẻ như đám bị đá bắn là bị thương nhẹ nhất. Ha ha, không thể trách cô mà, cô đã cho họ cơ hội rồi, ai bảo bọn họ không biết tự lượng sức mình không biết trân trọng cơ hội hiếm có làm chi?
Cô đang đắc ý thì…
Cửa ngôi nhà ầm một tiếng bị đạp mở tung ra!
Một chàng trai tuyệt mỹ tóc đen áo đen bước vào, phía sau có một người áo đen theo sát gót, còn có Lan Địch vẻ mặt lúng túng thảm thương.
Người của Liệt Viêm Đường đã đến!
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt. Tại sao lại giống trong phim thế, người đến cứu giúp lúc nào cũng xuất hiện sau khi anh hùng đã kết thúc trận chiến? Ừ, có lẽ vì để cho anh hùng một cơ hội biểu hiện chăng.
Mục Lưu Băng đứng trước mặt cô, đôi mắt đong đầy buồn thương.
“Có bị thương không?”
Anh nhìn cô, như muốn ghi nhớ vào tận tâm khảm.
Minh Hiểu Khê quay đầu đi, cô không dám nhìn anh, ánh mắt anh luôn khiến trái tim cô tan vỡ. Nhìn về phía Tiểu Tuyền ở bên kia đang ôm Hạ Dạ Huân căng thẳng không yên, cô cười nói:
“Sao em lại bị thương được? Em là bách chiến…”
Không nói nổi nữa.
Thế nào gọi là Minh Hiểu Khê bách chiến bách thắng, trước mặt Mục Lưu Băng là chuyện nực cười nhất thiên hạ. Đối với anh, cô chỉ là một cô gái ngốc nghếch, tay chân lóng ngóng, đầu óc vùi vào đất cát mà thôi.
Tiểu Tuyền căng thẳng ôm lấy Huân, nói với Mục Lưu Băng với vẻ cảm kích:
“Học trưởng Mục, cám ơn anh đã đến!”
Mục Lưu Băng vẫn nhìn Minh Hiểu Khê chăm chú, trong thế giới của anh chưa từng có người thứ hai. Tiểu Tuyền đã quá quen với phản ứng này của Mục Lưu Băng rồi, cô nở nụ cười với Minh Hiểu Khê, nói:
“Hiểu Khê, tớ phải đi trước đây, những chuyện còn lại giao cho cậu đó.”
“Được.”
Minh Hiểu Khê trả lời.
“Đợi đã!”
Lan Địch chặn trước mặt Tiểu Tuyền và Huân, đôi mắt to xanh thẳm lấp lánh.
Tiểu Tuyền và Minh Hiều Khê đều trừng mắt nhìn cậu ta với vẻ bất mãn!
Đây chính là người đã khiến mọi chuyện phiền phức xảy ra!
Lan Địch bĩu môi:
“Được thôi! Hai người không cần trừng mắt với tôi kinh khủng như thế! Tôi biết, họa tôi gây ra phải bị trả giá mà!”
Lời nói chưa dứt…
Binh một tiếng.
Cậu đấm một phát lên sống mũi chính mình, hai dòng máu tươi từ từ rỉ ra…
Lan Địch liếc nhìn Minh Hiểu Khê vẻ cam chịu:
“Cậu trước giờ vẫn thích đấm vào mũi tôi mà, lần này vui rồi chứ.”
Minh Hiểu Khê và Tiểu Tuyền cùng lúc quay đi.
Một tên nhóc ấu trĩ!
Chịu không nổi!