Nàng nghĩthầm : "Nếu mình chịu đựng nổi đến chiều, khi tất cảđám con gái lên lầu nghỉtrưa đểđược tỉnh táo cho buổi dạvũ, mình sẽởlại dưới nầy và tìm cách nói chuyện với Ashley. Chắc chắn là chàng sẽchú ý đến sựngưỡng mộcủa nam giới đối với mình".
Nàng lại ru ngủtrái tim bằng một hy vọng mới .Dĩnhiên là chàng phải chăm sóc Melanie, chỉvì cô ta là em họ, và cô ta không được hâm mộlắm, nếu chàng không lo lắng cho cô ta, chắc chắn cô ta sẽbịbỏquên ngay.Scarlett thầm phấn khởi vì ý nghĩđó và cốgắng niềm nởvới Charles gấp đôi. Anh ta đang nhìn nàng với cặp mắt thèm khát. Hôm nay là ngày tuyệt vời mà chẳng cần phải cốgắng làm gì cả. Với sựxúc động mới mẻnầy, Honey của chàng biến mất trong đám sương mù. Honey chỉcòn là một con chim se sẻcó giọng hót chát tai, còn Scarlett là một con chim rực rỡsắc màu. Nàng chọc phá Charles, ưu đãi anh ta hơn, nàng hỏi thật nhiều câu và tựtrảlời lấy, làm cho anh có vẻnhưsáng suốt khi khỏi phải nói một tiếng nào. Các cậu khác thì bối rối và chán nản vì việc Scarlett hoàn toàn quan tâm đến Charles, vì họbiết Charles quá rụt rè đểcó thểnói được hai tiếng liên tiếp, và họđã cốgắng lắm mới giấu được sựgiận dữcàng ngày càng lớn hơn. Mọi người đều tức bực và nếu không có Ashley, nàng đã thật sựđắc thắng.Khi ăn xong đến mấy món heo gà và cừu cuối cùng, Scarlett thầm mong đã đến lúc India đứng dậy đềnghịcác bà, các cô vào nhà nghỉ. Đã hai giờchiều, mặt trời vẫn nóng, nhưng India đã mệt mỏi với ba ngày sửa soạn cho dã yến, vẫn còn sung sướng ngồi ởgốc cây, hét vang với lão điếc ởFayetteville.
Một tình trạng ngầy ngật mơmàng bao trùm đám đông. Bọn da đen lười biếng dọn sạch thức ăn còn sót trên bàn dài. Tiếng cười nói trởnên ít sôi động và đây đó, từng nhóm đã ngừng nói. Mọi người đều chờđợi bà chủnhà ra hiệu chấm dứt buổi tiệc sáng. Quạt lá kè phe phẩy chậm dần, và nhiều ông có vẻbuồn ngủvì trời nóng và quá no. Dã yến chấm dứt và mọi người đều bằng lòng được nghỉngơi trong lúc trời oi bức nhứt.
Giữa bữa tiệc ban ngày và cuộc khiêu vũban đêm, họcó vẻthưthái nhẹnhàng. Riêng đám trai tráng vẫn còn giữđược vẻhăng hái. Đi từnhóm nầy qua nhóm khác, mang theo cái giọng êm dịu của họ, họđẹp nhưnhững con ngựa nòi và cũng không kém nguy hiểm. Sựuểoải của buổi trưa buông xuống đám đông, nhưng tánh khí được che giấu bên trong có thểchổi dậy giết người trong một giây và đốt cháy tất cảtrong khoảnh khắc. Đàn ông và đàn bà đều đẹp và man dại, tất cảđều có một mầm bạo động trong lớp vỏdễthương, và chỉmột chút thôi.Trời càng lúc càng nóng, Scarlett và mọi người đều hướng vềIndia. Các cuộc đàm thoại tàn dần, giữa không khí yên lặng đó, mọi người nghe rõ giọng giận dữcủa Gerald, đứng không xa các bàn ăn, ông đang tranh luận với ông John Wilkes.
−Trời đất ! Hòa giải với tụi Yankee hả? Sau khi bắn tụi vô lại đó ởđồn Sumter ? Ôn hòa ? Miền Nam phải chứng tỏbằng võ lực vì nó không thểchịu đựng sựnhục mạvà việc nó tách rời khỏi Liên bang không phải do lòng tốt của Liên bang mà do chính sức mạnh của nó.