"Thôi rồi, ba đã lôi vụấy ra thì rồi mọi người sẽngồi đây cho tới khuya".
Trong khoảnh khắc, tình trạng mơmơmàng màng rời khỏi đám người uểoải và một cái gì nhưđiện vừa chạy qua. Đàn ông đứng bật lên khỏi băng, khỏi ghế, khoa tay múa chân, cốla to đểgiành quyền trình bày ý kiến của mình giữa sựhuyên náo. Suốt buổi sáng họkhông được bàn cãi vềchánh trịhay vềnguy cơchiến tranh, vì ông John Wilkes đã yêu cầu đừng làm các bà phiền muộn. Nhưng bây giờ, Gerald vừa hét lên những chữ"Đồn Sumter" tất cảđàn ông đều quên lời khuyến cáo của gia chủ.
−Cốnhiên chúng ta sẽđánh!
−ĐồYankee ăn cắp!
−Chúng ta sẽhạchúng trong một tháng!
−Ồ, một người miền Nam có thểđánh gục hai chục tên Yankee!
−Hãy cho chúng một bài học nhớđời!
−Ôn hòa ? Chúng sẽkhông đểmình yên ổn đâu!
−Nào, hãy nhìn ông Lincoln sỉnhục những đặc uỷcủa chúng ta.
−Đúng ! Chúng ta bắt họphải chờđợi hàng tuần và thềsẽcho triệt thoái khỏi Sumter.
−Chúng muốn chiến tranh, mình sẽlàm chúng đau khổvì chiến tranh.
Và vượt lên trên các giọng oang oang đó là tiếng gào thét của Gerald, Scarlett có thểnghe rõ hết những câu như: "Quyền lợi của quốc gia trên hết" được lặp đi lặp lại nhiều lần, Gerald đã tạo những giây phút thích thú nhứt, nhưng không phải cho con gái của ông.
Phân ly... chiến tranh... những từngữnầy từlâu đã quấy rầy nàng nhiều lần đến nỗi nàng đã thuộc lòng, nhưng hiện tại nàng ghét những tiếng đó vì nó có nghĩa là mọi người sẽđứng đây hàng giờđểdiễn thuyết và nàng sẽkhông có dịp gặp riêng Ashley. Dĩnhiên, sẽkhông có chiến tranh đàn ông đều biết nhưvậy. Nhưng họthích nói và nghe nói vềchuyện ấy.Charles Hamilton khôngđứng lên nhưmọi người và nhận ra chỉcòn lại một mình với Scarlett, anh ta xích lại gần nàng với sựbạo dạn của mối tình đầu, thì thầm tựthú:
−Cô O'Hara... Tôi... tôi đã sẵn sàng quyết định rằng chúng ta sẽphải chiến đấu. Tôi sẽđi Nam Carolina đểnhập ngũ. Đó là tôi muốn nói ông Wade Hampton đã tổchức một đội kỵbinh, và cốnhiên tôi muốn đi với ông, ông là người nổi tiếng và là bạn thân nhứt của cha tôi.
Scarlett nghĩthầm : "Làm sao bây giờ... cho vài lời an ủi ?" Vì thái độcủa Charles chứng tỏanh ta sắp thốlộnhững bí ẩn trong lòng. Nàng chẳng tìm được lời gì đểnói nên đành đưa mắt nhìn, ngạc nhiên tựhỏi tại sao đàn ông khờkhạo nghĩrằng đàn bà vừa lòng với tất cảmọi chuyện. Charles lầm tưởng cửchỉcủa nàng có nghĩa là ưng thuận và anh ta nói tiếp mau hơn, bạo dạn hơn:
−Tôi đi... cô... cô có buồn không, cô O'Hara?
−Tôi sẽkhóc ướt gối mỗi đêm.
Scarlett nói, có ý đùa cợt, nhưng Charles tưởng thật và mặt anh ta đỏlên vì khoan khoái. Bàn tay nàng đã giấu trong vạt áo nhưng anh ta cũng rụt rè nắm lấy và siết chặt, ngỡngàng vì sựtrơtráo của mình và sựưng thuận của nàng.
−Cô sẽcầu nguyện cho tôi?
"Thật là ngu !", Scarlett khinh miệt nghĩ, lén liếc quanh hy vọng được giải thoát khỏi cuộc đàm thoại nầy.
−Cô sẽcầu nguyện chớ?
−Ồ, có chớanh Hamilton. Lần ba chuỗi mỗi đêm, ít nhứt là ba chuỗi!
Charles nhìn thật nhanh chung quanh và thởmạnh vào, dạdày anh ta nhưthắt lại. Cảhai gần nhưởriêng một nơi và anh ta chẳng bao giờcó được một dịp thuận tiện nhưvậy nữa. Và ngay cảcó gặp lại trường hợp may mắn bất ngờnhưthế, anh ta cũng chẳng còn can đảm.
−Cô O'Hara... Tôi muốn nói với cô một chuyện ... Tôi... Tôi yêu cô!
−Hả?
Scarlett trảlời một cách lơđãng, cốgắng nhìn sâu vào đám đông đang cãi cọđểtìm chỗAshley ngồi nói chuyện dưới chân Melanie.
−Phải!
Charles thì thào với sựkhoái trá vì Scarlett không phá lên cười, cũng không hét lên ngất xỉu nhưanh ta vẫn tưởng các cô gái sẽlàm vậy trong những trường hợp tương tự.
−Tôi yêu cô... Cô là tất cả... tất cả...
Lần đầu tiên trong đời, Charles tìm ra được những tiếng nầy .
−Cô là người con gái đẹp nhứt mà tôi chưa hềthấy, dịu dàng nhứt, tửtếnhứt, có vẻdễthương nhứt và tôi yêu cô với tất cảtấm lòng. Tôi không thểtin nổi cô có thểyêu một người nhưtôi, nhưng cô O'Hara yêu quí, nếu cô có thểcho tôi vài lời khuyến khích, tôi sẽlàm bất cứviệc gì trên thếgian nầy đểcô yêu tôi. Tôi sẽ...
Charles dừng lại, vì anh ta không tìm được một điều gì thật khó khăn đểthực hiện hầu chứng tỏvới Scarlett mối cảm tình sâu đậm của anh. Cuối cùng, anh chỉcó thểnói :
−Tôi muốn cưới cô.
Scarlett nhưtừtrên trời rơi xuống cùng lúc với âm thanh tiếng "cưới". Nàng đã nghĩvềlễcưới, đến Ashley, và nàng nhìn Charles với một vẻphẫn nộkhó che giấu hết .Tại sao thằng ngu nhưbò nầy lại mang tâm tính của hắn đến quấy rối nàng trong ngày riêng tưnầy, trong khi nàng đang quá khổsở, đang muốn điên lên? Nhìn vào đôi mắt nâu sậm của anh ta, nàng chẳng tìm ra một nét đẹp nào nơi người con trai nhút nhát vừa biết yêu, một sựsùng bái, một lý tưởng biến thành sựthật hay hạnh phúc vô biên và sựthiết tha đang bùng cháy nhưngọn lửa. Scarlett đã quen được cầu hôn, đó là những người đàn ông hấp dẫn hơn Charles Hamilton, và có người đàn ông lịch sựnào lại đi ngõ lời trong dã yến khi nàng đang còn nhiều chuyện cần giải quyết trong đầu. Nàng chỉthấy anh ta là một thanh niên hai mươi tuổi, đỏnhưcủcải tía và trông đần độn nữa. Nàng ước ao được nói lên cho Charles biết là anh ta đần độn đến mức nào. Nhưng tựnhiên lời dạy của Ellen vềcách trảlời trong những trường hợp nầy vẫn hiện tới môi nàng. Chớp nhẹmi mắt nhờlâu ngày thành thói quen, nàng thỏthẻ:
−Ông Hamilton, tôi chẳng phải không biết tới cái danh dựông đã đặt vào tôi đểhỏi tôi làm vợ, nhưng việc nầy thật quá bất ngờvới tôi, tôi không biết phải nói sao.
Đó là phương pháp khéo léo nhứt đểru ngủmột người đàn ông tựkiêu mà vẫn làm anh ta nuôi chút hy vọng. Charles cắn câu ngay, dường nhưmiếng mồi quá mới và anh ta là người đầu tiên được đớp lấy.
−Tôi sẽchờmãi mãi ! Tôi không muốn gì cảtrong khi cô chưa quyết định. Tôi van cô, cô O'Hara, cô hãy nói cho tôi biết là tôi có thểhy vọng gì không?
−Hừm!
Scarlett nói, đôi mắt sắc bén của nàng đã nhận ra Ashley, không đứng lên nhập bọn với đám đông bàn vềchiến tranh, chàng đang mỉm cười với Melanie. Nếu tên khùng đang vò bàn tay của nàng chịu ngồi yên một chút, nàng có thểnghe được đôi trai gái kia nói gì với nhau. Melanieđã nói gì mà làm cho Ashley có vẻthích thú nhưvậy?Giọng của Charles làm át những câu nàng muốn nghe.
−Ồ, suỵt!
Scarlett bấm cánh tay anh ta và chẳng thèm đểý tới anh ta nữa.Hoảng hốt, Charles thoạt cuống lên rồi thẹn đỏmặt, nhưng khi thấy Scarlett nhìn chịanh chăm chú, anh ta mỉm cười. Scarlett sợngười khác nghe được lời của mình chớgì. Nàng ngượng nghịu, rụt rè và sẽkhổsởnếu bịhọnghe thấy. Charles cảm thấy dâng lên cái cảm giác tựđắc của nam giới mà anh chưa hềcó, vì đây quảlà lần đầu tiên anh làm một cô gái luống cuống. Mối xúc động làm anh ta choáng váng. Charles sửa đổi nét mặt cho có vẻ- theo anh nghĩ- là thái độhờhững vô tình. Và anh ta cẩn thận quay lại bấm nàng một cái, chứng tỏrằng anh ta cũng là tay lão luyện, bằng lòng chấp nhận sựkhiển trách của nàng.Nhưng Scarlett không cảm thấy cảcái bấm của anh ta vì nàng đã có thểnghe rõ ràng giọng nói êm ái của Melanie, đó là điểm chính yếu trong sựduyên dáng của cô ta:
−Em sợlà không thểđồng ý với anh vềcác tác phẩm của ông Thackeray lắm, ông ấy là một người theo thuyết hoài nghi. Em ngại ông ta không được cao quí nhưCharles Dickens.
Thật là ngớngẩn khi đem chuyện ấy nói với đàn ông, Scarlett nghĩthầm, sẵn sàng cười nhẹnhõm . Thì ra Melanie chẳng có gì khác hơn là một nữsĩquèn và ai cũng biết đàn ông ngh ĩgì về loại đó. Phương cách để làm cho một người đàn ông thích thú và duy trì sựthích thú đó là phải nói vềngười ấy, và lần lần dẫn cuộc đối thoại hướng vềphía mình... rồi giữlại đó. Scarlett sẽphải lo sợnếu Melanie chỉnói: "Anh tuyệt diệu làm sao !" hay là "Làm sao anh nghĩđược những chuyện đó ? Đầu óc ngu tối của em sẽnổtung ra dầu em chỉmới vừa nghĩtới". Nhưng bây giờ, cô ta đang ngồi đó với một người đàn ông dưới chân, đàm luận nghiêm trang nhưđang ởtrong một giáo đường. Scarlett bỗng thấy viễn ảnh tươi sáng hơn, tươi sáng đến nỗi nàng quay lại mắt rạng ngời nhìn Charles với một nụcười vui sướng. Bịlôi cuốn bởi dấu hiệu thổlộtình cảm đó, Charles chụp lấy chiếc quạt của nàng và vung vẫy lia lịa đến nỗi tóc Scarlett sắp rối tung lên.