Jim Tarleton từđám người đang to tiếng quay lại nói với Ashley khiến chàng khẽkhom mình chào, ra dấu hiệu xin lỗi rồi đứng lên. Chẳng một ai ởđây có thểđẹp bằng chàng, Scarlett nghĩ, trong khi nàng chú ý đến điệu bộvừa trang nhã vừa hờhững của Ashley với mái tóc vàng óng và bộrâu dưới ánh nắng mặt trời. Ngay cảnhững người lớn tuổi cũng ngưng lại đểnghe chàng nói:
−Thưa quí vị, nếu Georgia chiến đấu thì tôi sẽlà người đứng trong hàng ngũcủa xứsở. Nếu không thì tại sao tôi lại gia nhập binh đội?
Đôi mắt xám của chàng mởto và vẻuểoải thường ẩn hiện trong đó đã biến mất đến độScarlett không khỏi ngạc nhiên vì chưa bao giờđược thấy nhưthếcả. Ashley tiếp:
−Tuy nhiên, cũng nhưcha tôi, tôi ước mong những người Yankee đểyên chúng ta và rồi sẽkhông có trận chiến xảy ra...
Chàng đưa tay lên với một nụcười khi một loạt tiếng nói ồn ào nổi dậy từnhóm anh em Fontaine và Tarleton.
−Vâng, vâng, tôi biết là chúng ta đã bịhọlăng mạvà lừa dối nữa... nhưng nếu đặt địa vịchúng ta vào phía Yankee, thửhỏi thái độchúng ta sẽra sao nếu có người muốn ly khai Liên bang? Có lẽcũng đến thếthôi.
Hiển nhiên là chúng ta sẽkhông ưa việc đó.Scarlett nghĩ"Lại cái lối đó nữa . Cứluôn luôn đặt mình vào địa vịkẻkhác". Đối với nàng thì chỉcó một phía đứng mà thôi. Đôi khi nàng thật chẳng làm sao hiểu nổi Ashley.
−Chúng ta không nên quá nóng nảy và nên tránh bất cứcuộc chiến tranh nào . Phần lớn những sựđau khổcủa thếgiới đều do chiến tranh gây ra. Và khi chiến tranh kết thúc, không ai hiểu được tại sao nó đã xảy ra.
Scarlett khịt mũi . May cho Ashley là chàng đã có sẵn lòng dũng cảm không ai chối cãi, bằng không, rắc rối có thểxảy ra. Giữa lúc nàng nghĩthế, nhiều giọng nói bất bình Ashley nổi lên hung hãn.Dưới vòm cây, lão điếc ởFayetteville bấm vào tay India:
−Chuyện gì vậy? Họđang nói gì đó?
Chấp hai bàn tay làm ống loa kê sát vào tai ông lão, India nói to:
−Chiến tranh ! Họđòi đánh bọn Yankee!
−Chiến tranh! Vậy hả?
Và ông quờquạng tìm chiếc gậy và đứng bật ra khỏi chiếc ghếvới tất cảdũng khí từlâu ông chưa dùng tới. Ông nói với India:
−Tôi sẽnói với họvềchuyện chiến tranh. Tôi đã từng đánh giặc.
Kểra rất ít khi lão McRae có dịp đểnói vềchiến tranh bởi vì phái nữtrong gia đình lão không một ai chịu nghe.Lão điếc khập khểnh bước mau tới đám đông, tay vung gậy, miệng hét vang. Và bởi vì không thểnghe được bao nhiêu tiếng nói quanh mình, chẳng mấy lúc lão đã làm chủtình hình thật dễdàng.
−Nè, mấy cậu trai tráng, anh hùng rơm, nghe đây. Mấy cậu đừng hòng đánh giặc. Tôi đã đánh giặc rồi và tôi biết rõ. Tôi đã dựtrận Seminole và còn có thật nhiều người đã từng đánh trận Mễtây cơnữa. Tất cảmấy cậu không ai biết chiến tranh là cái gì đâu. Mấy cậu tưởng đó là dịp đểphóng ngựa đẹp, đểcho các cô gái ném hoa vào người mình rồi trởvềnhưmột vịanh hùng . Không, không phải vậy đâu! Đó là đi vào đói khát, rồi mắc bịnh trái, sưng phổi và đau ruột, đau gan. Thưa Ngài, đúng vậy. Chiến tranh làm gì đối với ruột gan của người ta? Kiết lỵvà nhiều thứna ná...Nghe những tiếng ruột gan, kiết lỵ... các bà các cô đều đỏmặt. Lão McRae là người còn sót lại của thời kỳ ăn nói sống sượng nhứt vùng nầy, cũng giống nhưbà cô Fontaine vẫn cứthản nhiên ợlớn trước mặt mọi người. Đó là cái thời kỳ mà tất cảđều muốn quên đi.Người con gái của lão điếc đẩy con bé đứng bên cạnh:
−Chạy mau, kéo ông ngoại về.
Rồi cô ta quay lại phân trần nho nhỏvới những bà mới có chồng, đứng chung quanh:
−Mấy chịbiết không, càng ngày, ổng càng tệhơn. Các chịcó tin là mới sáng nay ổng nói với con Mary... nó mới có 16 tuổi nhưthếnầy: "Bây giờ, Missy..."
Và tiếng nói của cô ta hạthấp xuống trong khi đứa cháu ngoại cốlôi kéo lão McRae trởvềchỗngồi dưới bóng mát.Trong tất cảcác nhóm người quần tụdưới các gốc cây, các cô gái đang cười đùa thoảthích, đàn ông con trai cãi vã hăng say, chỉcó một người là vẫn giữnguyên vẻtrầm lặng. Scarlett đưa mắt vềphía Rhett Butler đang đứng dựa một thân cây, hai tay thọc sâu trong túi quần. Hắn đứng một mình từlúc ông Wilkes rời nơi đó và chẳng nói một lời trong khi cuộc tranh luận càng lúc càng nóng sốt. Dưới bộrâu mép đen tỉa sát, vành môi đỏcủa hắn nhưbĩu ra và ánh mắt đen ngời long lên một chút khinh ngạo - sựkhinh ngạo nhưcủa một người lớn đang nghe trẻcon khoác lác. Đối với Scarlett thì nụcười của hắn quảlà khảố. Hắn vẫn đứng yên cho tới khi Stuart Tarleton, mớtóc đỏrối nùi và mắt long sòng sọc, lặp lại câu:
−Nầy, chúng ta có thểnuốt chửng chúng trong một tháng! Người hào hoa bao giờcũng chiến đấu giỏi hơn bọn đê tiện. Một tháng ... chỉmột trận ...
Rhett Butler bỗng nói chen vào:
−Thưa quí vị!
Với giọng nói chứng tỏsinh quán ởCharleston, hắn tiếp lời nhưng vẫn giữnguyên thếđứng và cũng chẳng rút tay ra khỏi túi quần:
−Chẳng biết tôi có được phép góp ý không?