−Trong quí vịởđây có ai nhận thấy rằng kểtừgiới tuyến Mason-Dixon trởxuống miền Nam, chúng ta chẳng có một xưởng chếtạo đại bác nào cảkhông? Có ai nghĩtới sốlò đúc thép quá ít ỏi không? Quí vịcó nghĩtới chuyện chúng ta chẳng có lấy một chiếc tàu nào trong khi cảhạm đội Yankee có thểphong toảhải cảng của chúng ta trong vòng một tuần chưa? Nhưvậy làm thếnào đểchúng ta bán bông vải ra nước ngoài? Nhưng - dĩnhiên và chắc chắn là quí vịđã nghĩtới những chuyện đó rồi.
Scarlett tím mặt:
−Ủa, bộhắn tưởng tất cảthanh niên ởđây đều là một lũngốc cảsao !
Hiển nhiên không phải chỉmột mình Scarlett bất bình, bởi vì đã có một sốđông trai tráng đang hất càm tới trước. John Wilkes bước mau tới chỗRhett Butler dường nhưmuốn chứng tỏvới tất cảrằng người vừa nói là khách của ông và hơn thếnữa, còn có sựhiện diện của nữgiới .Rhett Butler nói tiếp :
−Vấn đềphiền toái đối với người miền Nam chúng ta là ít khiđi xa, và dù có du lịch đi nữa, chúng ta cũng không lợi dụng dịp đó đểhọc hỏi được bao nhiêu. Dĩnhiên là quí vịcó mặt ởđây đều đã có du lịch. Nhưng quí vịđã nhìn thấy được gì? Âu châu, Nữu ước Philadelphia, và dĩnhiên là quí bà đã từng tới viếng hồSaratoga nổi tiếng (hắn hơi nghiêng mình vềphía nữgiới ngồi dưới vòm cây). Quí vịđã ngụtại các khách sạn, tới viếng các viện bảo tàng, tham dựnhững cuộc khiêu vũvà vào các giải trí trường. Và quí vịtrởvềvới sựtin tưởng là chẳng nơi nào so sánh được với miền Nam nầy cả. Phần tôi, tuy sinh trưởng ởCharleston, nhưng đã có dịp sống qua miền Bắc mấy năm sau nầy...
Hắn cười đểlộhàng răng trắng toát nhưđã nhận ra rằng mỗi ngườicó mặt ởđây đều biết rõ vì sao hắn phải rời bỏCharleston, đồng thời cho thấy là hắn bất cần dầu họbiết . Hắn nói tiếp:
−Tôi đã nhìn thấy nhiều thứmà toàn thểquí vịchưa được thấy. Hàng ngàn người di cưsẵn sàng chiến đấu cho quân Yankee chỉđểđược no bụng hoặc đểlấy một vài đô la. Tôi đã nhìn thấy các cơxưởng, các lò đúc, các xưởng đóng tàu, mỏthan và mỏsắt... tất cảnhững gì chúng ta chưa có. Tất cảnhững gì chúng ta có chỉlà bông vải, bọn nô lệvà lòng cao ngạo. Họsẽnuốt chửng chúng ta trong một tháng.
Giữa không khí căng thẳng, tất cảđều lặng thinh. Rhett Butler rút chiếc khăn tay bằng lụa trong túi áo ra và ung dung phủi bụi trên tay áo. Rồi có tiếng xôn xao đầy đe doạnổi lên từđám đông và dưới vòm cây vang ra những tiếng xì xầm nhưong vỡtổ. Mặc dầu vẫn còn nóng mặt vì giận tức nhưng có một cái gì bên trong hộóc thực tếcủa Scarlett cho nàng nhận thấy ngay là con người đó có lý. Thật vậy, nàng chưa bao giờnhìn thấy một cơxưởng máy, hoặc nghe ai nói nhìn thấy một cơxưởng. Nhưng, dù đó là sựthật, hắn cũng không phải là một kẻhào hoa phong nhã khi nói ra nhưthế... và nhứt là giữa một chỗhội hè, nơi mà mọi người đều nghĩtới chuyện giải trí.
Stuart Tarleton nhíu mày, xốc tới, sát gót anh ta là Brent. Dĩnhiên là anh em song sanh Tarleton biết giữtưcách sẽkhông gây chuyện rắc rối lớn tại một dã yến, dù có khiêu khích tới đâu. Phái nữcũng thế, họcũng khoan khoái, xúc động vì rất ít khi được chứng kiến một vụrắc rối hay gây gổ. Thường thường, họchỉđược nghe kểlại những vụnhưthếqua một người thứba.Stuart gằn giọng:
−Thưa ông, ông muốn nói gì?
Rhett nhìn cậu ta rất lễphép, nhưng ánh mắt vẫn ngạo nghễ:
−Tôi muốn nói đến điều mà Nã Phá Luân... cậu có nghe nói vềông ấy chưa? ... đã có lần nhận định rằng "Thượng đếchỉđứng vềphe của đoàn quân mạnh nhứt".
Và quay sang John Wilkes, hắn thật sựlễđộ:
−Ngài có hứa sẽcho tôi viếng qua thưviện. Nếu tôi xin ngài một ân huệđược tới đó ngay bây giờ, ngài thấy thếnào? Tôi ngại là sẽphải trởlại Jonesboro ngay chiều nay đểtính toán công việc.
Hắn xoay người hướng vềphía đám đông, đánh chụm gót giày lại rồi nghiêng mình chào nhưmột khiêu vũsư, một cái chào duyên dáng và mềm mại so với một thân hình vạm vỡ, đồng thời cũng xấc xược không kém nhưmột cái tát vào mặt. Rồi ngẩng cao đầu, hắn đi qua sân cỏvới John Wilkes, và tiếng cười cao ngạo của hắn vẫn còn vọng tới tai nhóm người ởbàn ăn.
Sau một lúc im lặng ngạc nhiên, tiếng ồn ào lại nổi lên. India mệt mỏi đứng lên, đi vềphía Stuart Tarleton đang trong cơn giận dữ. Scarlett không nghe thấy cô ta nói gì, nhưng căn cứvào ánh mắt của cô ta nhìn Stuart, nàng cảm thấy nhưhối hận. Cái nhìn đó cũng thiết tha nhưMelanie khi nhìn Ashley, nhưng chỉcó Stuart là không nhận thấy. Thếlà India đã yêu cậu ta. Scarlett nghĩ, nếu nàng đã không đểcho Stuart tán tỉnh huyên thuyên vào dịp hội thảo chánh trịnăm rồi, có lẽcậu ta đã cưới India từlâu. Nhưng rồi sựhối hận qua đi với ý nghĩtựan ủi rằng, nếu các cô gái khác không giữđược người yêu của họthì đó không phải là lỗi của nàng.
Cuối cùng, Stuart cũng cười với India, một nụcười bất đắc dĩvà gật đầu nhưưng thuận. Có thểlà India đã van xin người yêu đừng theo Butler vào thưviện đểgây sự. Rồi từbóng mát của những tàng cây có tiếng xì xào nhã nhặn khi những người khách đứng lên nhẹnhàng phủi bụi. Các bà có chồng gọi bọn tỳ nữvà con rồi hợp lại thành đoàn chuẩn bịra về, trong khi các toán thiếu nữvừa cười vừa nói cùng đi vào nhà đểlên lầu nghỉgiấc trưa.
Tất cảcác bà đều chuẩn bịra vềchỉcó bà Tarleton là rời khỏi bóng mát của những cây sồi phía sân sau, tiến vềphía nam giới. Chính Gerald, Calvert và một sốngười khác nữa đã cốgiữbà ta lại, muốn bà trảlời dứt khoát vềchuyện bán ngựa cho đoàn quân.