−Ông ấy cao ngạo quá, phải không? Trông chẳng khác gì người của dòng họBorgia.
Scarlett cốnghĩthật mau nhưng chẳng nhớcó cái tên nào nhưthếtrong các dòng họtại hạt nàng hoặc ởAtlanta hay Savannah. Nàng hỏi:
−Tôi chưa biết họ. Ông ta là thân quyến của họphải không?
Charles sửng sốt, sựhoài nghi và xấu hổđang va chạm tình yêu. Nhưng cuối cùng, tình yêu đã thắng vì anh nhận định rằng đối với một thiếu nữ, chỉcần có sựdịu hiền, ngoan ngoãn và xinh đẹp là cũng đủrồi, không cần phải có trình độhọc vấn làm trởngại cho duyên dáng. Charles vội đỡlời:
−Dòng họBorgia là người Ý .
Scarlett mất cảthích thú, kêu lên:
−Vậy à? Thì ra là người ngoại quốc.
Nàng cốcười thật tươi với Ashley, nhưng vì một nguyên nhân nào đó, Ashley không nhìn nàng . Chàng đang nhìn Charles, biểu lộsựthông cảm và một chút thương hại.
oOo
Scarlett bước ra đầu thang, cẩn thận nghiêng mình qua bao lơn nhìn xuống đại sảnh. Hoàn toàn vắng trống. Từnhững phòng ngủtừng trên vọng ra không ngớt những tiếng thì thầm, lúc bổng lúc trầm, thỉnh thoảng bịcắt ngang bởi những tiếng cười khúc khích và những câu:
−Mầy không có làm vậy mà!
−Anh ta nói ra sao?
Trong sáu gian phòng rộng lớn, các cô gái đang nằm nghỉtrên giường, áo ngoài đã được cởi ra, áo nịt đã được nới lỏng và tóc xoã ởlưng. Ngủtrưa là một thói quen trong vùng, và còn cần thiết hơn bao giờtrong những cuộc vui suốt ngày, khai mạc từsáng sớm và kết thúc với một cuộc dạvũ. Trong vòng nửa giờ, các cô nói chuyện khào và cười giỡn, sau đó bọn gia nhân sẽkéo các tấm mành xuống, và trong ánh sáng mập mờ, câu chuyện sẽbiến thành những tiếng thì thào và cuối cùng rơi vào yên lặng với những hơi thởđều đều.
Scarlett đã biết rõ là Melanie đang nằm chung giường với Honey và Hetty Tarleton trước khi nàng sửa soạn lẻn xuống từng dưới. Từmột vuông cửa sổ, nàng có thểtrông thấy phe nam giới đang ngồi dưới vòm cây, uống rượu với những chiếc ly to và nàng biết họsẽcòn ngồi lại đó cho tới xếchiều. Nàng cốnhìn kỹnhưng không thấy Ashley trong sốđó. Rồi nàng thoáng nghe giọng nói của chàng. Đúng nhưnàng suy đoán, Ashley đang ởngoài cổng đểtiễn đưa các bà và lũtrẻcon.
Tim đập thật mau, Scarlett chạy ngay xuống lầu. Nếu gặp phải ông Wilkes thì phải nói thếnào? Phải giải thích ra sao vềchuyện còn lảng vảng trong nhà giữa lúc bao nhiêu thiếu nữkhác đều ngủgiấc trưa? Mặc, nàng nhứt định đánh liều .
Vừa xuống tới bực cuối thang lầu, nàng nghe bọn gia nhân đang dọn dẹp bàn ghếtrong phòng ăn đểchuẩn bịlấy chỗkhiêu vũ. Bên kia đại sảnh là cánh cửa của thưviện đang mởrộng và nàng lẻn ngay vào trong đó. Nàng sẽởtrong đó cho tới Ashley đưa tiễn khách xong và trởvào, nàng sẽgọi chàng.
Ánh sáng trong phòng sách lờmờvì tất cảcác lá chắn đều đã được kéo xuống che ánh nắng. Gian phòng mờtối với những bức tường chất sách cao nghệu khiến nàng chán ngấy. Đây không phải là nơi xứng đáng cho một cuộc hẹn hò nhưước vọng. Sách vởquá nhiều là một chuyện luôn luôn khiến nàng chán nản, cũng như đối với bất cứngười nào thích đọc nhiều sách. Điều đó có nghĩa là phải trừAshley ra. Bàn ghếcồng kềnh nhưđe doạnàng trong bóng mờchập choạng, những chiếc ghếlưng dựa quá cao, mặt ngồi lõm sâu và tay tựa rộng lớn dành riêng cho những người cao lớn trong họWilkes, ngoài ra còn một số ghế thấp nệm nhung đặt phía trước đó, dành cho các thiếu nữ. Mãi gần cuối gian phòng dài, ngay trước lò sưởi, là một chiếc trường kỷrộng khoảng hai thước. Đó là chỗngồi thích nhứt của Ashley. Với lưng dựa quá cao trông nhưmột con thú khổng lồđang ngủ.