−Ủa, Scarlett!
Tiếng nói của Ashley bỗng vang lên, xuyên thủng màn âm thanh rì rào, lọt vào tai nàng khiến nàng vô cùng sửng sốt.Ashley đứng ngoài đại sảnh nhìn vào qua khoảng cửa hởvới nụcười chếgiễu:
−Em trốn ai vậy ... Charles hay mấy anh em Tarleton?
Nàng suýt nghẹt thở. Thì ra chàng đã đểý đến đám đàn ông đã vây chung quanh nàng! Chàng đứng đó trông thật dễyêu với đôi mắt long lanh, hoàn toàn nhưkhông hay biết tình yêu say đắm. Không nói được tiếng nào, Scarlett chỉđưa tay ra và kéo Ashley vào trong. Chàng bước vào ngần ngại nhưng thích thú. Toàn thân Scarlett nhưtoát ra vẻkhẩn trương, mắt nhưrực lửa mà từtrước đến nay Ashley chưa bao giờthấy. Ngay dưới ánh sáng lờmờchàng cũng có thểnhìn thấy màu đỏửng hồng trên má nàng. Tựnhiên chàng đóng cửa lại và cầm lấy tay nàng.
−Chuyện gì vậy?
Chàng hỏi, gần nhưthì thầm .Vừa chạm tay chàng, nàng đã bắt đầu run rẩy. Mọi chuyện sẽxảy ra ngay lúc nầy, đúng nhưnàng mơước . Hàng ngàn ý nghĩrời rạc hừng dậy trong đầu, nhưng nàng vẫn không thểnói được tiếng nào. Nàng chỉcòn có thểđứng đó vừa run rẩy vừa ngước nhìn lên mặt chàng. Tại sao chàng chưa chịu nói trước. Ashley bỗng hỏi:
−Chuyện gì vậy em? Muốn kểanh nghe một chuyện bí mật phải không?
Đột nhiên nàng lấy lại được giọng nói và cũng lúc đó những gì Ellen đã dạy nàng trong bao nhiêu năm trời đều biến mất, chỉcòn lại tánh quảquyết thuộc dòng máu Ái nhĩlan của Gerald hiện ra ởmôi nàng.
−Vâng... Một chuyện bí mật, em yêu anh!
Trong giây lát, sựim lặng ngột ngạt đến nỗi hình nhưkhông một ai trong hai người còn có thểthởđược. Rồi bỗng nhiên nàng hết run và nét vui tươi cùng sựhãnh diện tràn ngập lòng nàng. Tại sao nàng không sửdụng phương pháp nầy trước? Có phải giản dịhơn những mánh khóe của một người đàn bà quí phái mà người ta đã dạy nàng không? Và mắt nàng lại tìm mắt Ashley. Nỗi kinh ngạc hiện lên trong mắt chàng nhưmột sựhoài nghi hay một cái gì nữa đó... Nhưng là cái gì ? À, Geraldđã có một cái nhìn hệt khi con ngựa săn yêu quí của ông bịgãy chân khiến ông buộc lòng bắn chết nó. Tại sao mình lại có thểnghĩđến chuyện đó lúc nầy? Thật là một ý tưởng ngớngẩn. Và tại sao nét mặt Ashley lại kỳ dịnhưvậy và chẳng nói cái gì cả? Lúc đó mặt chàng nhưkẻvừa mang một chiếc mặt nạtuyệt xảo. Chàng cười ve vuốt:
−Hôm nay em đã thâu góp tất cảcác trái tim của đàn ông rồi nhưvậy chưa đủsao?
Giọng chàng nhưghẹo và săn đón nhưngày trước.
−Có phải em muốn làm vừa lòng tất cả? Được lắm, anh lúc nào cũng dành cho em, em biết nhưvậy chớ. Em đã dày vò nó từlâu rồi.
Có cái gì không ổn - hoàn toàn không ổn - Nó không đúng với cách thức mà nàng đã hoạch định. Trong sốnhững ý nghĩhắc ám chập chờn nhảy múa trong đầu nàng, có một cái gì bắt đầu thành hình. Dầu sao - vì một lý do nào đó - Ashley đã hành động nhưchàng vẫn nghĩrằng Scarlett chỉđùa giỡn mà thôi. Nhưng chàng thừa biết không phải vậy, Scarlett biết chàng hiểu điều đó.
−Ashley... Ashley... Nói cho em nghe... Anh phải ... Ồ, đừng đùa với em lúc nầy! Tim anh thuộc vềem hả? Ồ, anh yêu, em...
Thật nhanh, bàn tay Ashley chặn môi nàng . Chàng đã lột bỏchiếc mặt nạ:
−Đừng nên nói chuyện đó, Scarlett! Em không thể. Em không hềnói thật. Em sẽgiận em vì đã nói ra những chuyện ấy, và em cũng sẽghét luôn anh vì anh đã được nghe.
Nàng hất đầu ra. Hình nhưcó một dòng nước ào ạt nóng hổi đang chảy suốt người nàng.
−Em không thểbao giờghét anh đâu. Em đã nói với anh là em yêu anh và em biết anh có đểý tới em. Bởi vì ...
Nàng ngừng lại . Trừtrước chưa bao giờnàng được nhìn thấy một khuôn mặt khổsởđến thếkia.
−Ashley, anh có đểý tới em... có, phải không?
−Phải, anh có đểý.
Chàng nói một cách buồn thảm. Nếu chàng bảo ghét nàng có thểnàng cũng không quá sợhãi nhưthế. Nàng bấu vào tay áo Ashley, không nói được lời nào.
Bỗng Ashley tiếp:
−Scarlett, chúng ta không thểtiến xa hơn được và em hãy quên những gì chúng ta vừa nói.
−Không, em không làm vậy được. Anh muốn nói gì? Anh không muốn... muốn cưới em hả?
−Anh sẽcưới Melanie.
Dầu vậy, nàng chợt nhận ra mình đang ngồi trên chiếc ghếnhưng thấp và Ashley, trên tấm nệm dưới chân nàng, đang cầm lấy tay nàng siết thật chặt. Chàng đang nói gì đó ... nói thật nhiều ... nhưng chẳng có nghĩa gì cả. Đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng. Và những lời nói của chàng chẳng gây được một ấn tượng nào giống nhưmưa rơi trên mặt kiếng. Những lời âu yếm và đầy thương xót của chàng giống nhưlời người cha đang dỗdành đứa con đau khổ.
Âm thanh của cái tên Melanie đã đánh thức tri giác của nàng và nàng nhìn thẳng vào ánh mắt xám trong của Ashley. Nàng thấy trong đó cái vẻxa vắng xưa cũ, cái xa vắng đã làm cho nàng luôn luôn ngã lòng - một cái gì nhưtựhối.
−Ba anh sẽloan báo lễđính hôn vào tối nay. Ngày cưới cũng gần kề. Đáng lẽanh phải cho em hay, nhưng anh nghĩlà em đã biết rồi. Anh nghĩlà mọi người đều biết - biết từnhiều năm qua - anh không bao giờmơước rằng em... Em có quá nhiều người đeo đuổi. Anh tưởng rằng Stuart...
Sinh lực, cảm giác và tri giác bắt đầu lưu chuyển trong Scarlett.
−Nhưng anh vừa nói là anh có đểý tới em.
Bàn tay nồng ấm của Ashley bóp siết tay nàng.
−Em cưng, em có buộc anh phải nói những lời làm em đau đớn không?
Sựim lặng của nàng khuyến khích chàng tiếp tục:
−Làm thếnào anh có thểcho em thấy được những điều nầy, cưng? Em còn quá trẻvà bất cần vềcó hiểu hôn nhân là gì không.
−Em biết là em yêu anh.
−Tình yêu không thểmang đến hạnh phúc hôn nhân khi hai người quảthật khác biệt nhau nhưem và anh. Em có thểđòi hỏi ởđàn ông tất cả... thểxác, trái tim, linh hồn, tưtưởng của y, Scarlett. Và nếu em không chiếm được những thứđó, em sẽkhốn khổ. Còn anh thì không thểnào trao cảcho em những thứđó. Anh cũng không thểtrao tất cảcho ai. Và anh cũng không muốn chiếm giữđầu óc và linh hồn em. Rồi em sẽđau khổthù ghét anh... thật cay đắng! Em sẽghét sách vởanh đọc, âm nhạc anh nghe, vì chúng sẽmang anh khỏi em dù trong chốc lát. Và anh... Có lẽanh...
−Anh có yêu Melanie không?
−Nàng giống anh, nàng cùng dòng máu với anh, nàng và anh hiểu nhau. Scarlett! Scarlett! Anh không thểnào làm cho em hiểu được là hôn nhân sẽkhông mang lại không khí êm đềm nếu vợchồng khác tính nhau sao?
Có người đã từng nói với nàng tương tự"chỉnhững người hợp tâm tánh nhau mới có hạnh phúc khi lấy nhau". Người đó là ai? Hình nhưnàng đã nghe từhàng triệu năm vềtrước, nhưng tới bây giờnó vẫn chẳng có ý nghĩa gì.
−Nhưng anh nói anh có đểý tới em.
−Đáng lý anh không nên nói với em nhưvậy .
Một nơi nào trong óc nàng, có ngọn lửa âm ỉcháy và cơn giận dữbắt đầu che khuất tất cả.
−Được, anh đã đủhèn hạkhi nói thế...
Mặt Ashley tái hẳn đi.
−Anh là một thằng tồi khi nói vậy, trong khi anh sắp lấy Melanie. Đáng lý anh không nên nói thế, vì anh biết rằng em sẽkhông hiểu. Làm sao anh có thểkhông đểý tới em... Em hiếu động nhưng anh thì không. Em có thểyêu và ghét một cách thật mãnh liệt trong khi anh không thểnhưthếđược. Tại sao em nguyên sơnhưlửa, nhưgió, còn anh thì...Nàng nghĩđến Melanie và bỗng thấy ánh mắt nâu êm ái và xa vắng, bàn tay nhẹnhàng và nhỏcủa cô ta trong bao tay bằng ren đen, và những lúc trầm mặc dịu hiền của cô. Và cơn giận lại bừng lên, cũng nhưcơn giận đã khiến Gerald giết người và bao nhiêu tiền nhân Ái nhĩlan khác đã chỉvì vài hành động bốc đồng mà rồi bịtreo cổ. Nàng chẳng còn chút gì sót lại của dòng máu Robillard rất có giáo dục đến nỗi có thểgiữim lặng trước bất cứkẻsỗsàng nào.
−Sao anh không nói ra, đồhèn! Anh sợphải lấy tôi. Anh thích sống với con nhỏkhùng khịu, đần độn ấy hơn, con nhỏchẳng có thểmởmiệng nói câu gì hơn là "Phải" và "Không", và anh thích đẻmột đám con mềm mỏng, nhu nhược nhưnó! Tại sao...
−Em đừng nên nói vềMelanie nhưvậy.
−Tôi không được nguyền rủa anh hả? Ai dám bảo là tôi không có quyền? Đồhèn, đồvô liêm sỉ, đồ... Anh làm cho tôi tin tưởng rằng anh sẽcưới tôi!
Ashley van lơn:
−Thành thật đi em, có bao giờanh...