−Tôi sẽthù hận anh cho tới chết, đồtồi ... quân ti tiện ... ti tiện ...
Nàng cốtìm những chữtàn nhẫn, độc hại hơn, nhưng tìm không ra.
−Scarlett, em...
Ashley vừa nói vừa chìa tay vềphía nàng, và cũng ngay lúc đó, Scarlett tát thẳng vào mặt Ashley với tất cảsức lực. Tiếng động âm vang nhưtiếng đập của ngọn roi trong gian phòng yên tĩnh. Và tựnhiên cơn giận của nàng vụt tan biến, chỉcòn lại ởnàng một nỗi đau khổthê lương.
Vết hằn đỏcủa cái tát nổi rõ trên da mặt trắng lợt của Ashley. Chẳng nói lời nào, chàng cầm lấy tay Scarlett đưa lên môi hôn. Rồi trước khi nàng kịp nói thêm, chàng bước ra khỏi phòng, nhẹnhàng khép cửa lại.Scarlett buông mình lên ghếthật mau, sức phản ứng của cơn giận, làm cho chân nàng mềm rũra. Chàng đã đi rồi, và hình ảnh của khuôn mặt bịtát đó sẽám ảnh nàng suốt cảđời .Tiếng chân của Ashley nhỏdần rồi chìm khuất, tới lúc đó nàng mới hoàn toàn nhận ra cái hậu quảto lớn do chính nàng gây ra. Nàng đã mất chàng vĩnh viễn. Bây giờ, có thểchàng oán ghét nàng và mỗi khi gặp lại nàng, Ashley sẽnhớlại chuyện nàng đã nhảy bừa vào lòng chàng trong khi chàng vẫn dửng dưng.
"Mình cũng tồi tệnhưcon Honey Wilkes! ", thình lình nàng nghĩra và nhớlại chuyện bao nhiêu người - trong sốđó, nàng hơn ai hết - đã khinh miệt Honey vềchuyện lăn sảvào đàn ông. Nàng còn nhớlại những cái ưỡn ẹo thân hình một cách khó coi của Honey và còn nghe rõ cái giọng lẳng lơcủa cô ta khi cặp tay bọn con trai. Nghĩtới đó nàng lại giận sôi lên, giận chính mình và giận cảthếgiới. Vì đã giận chính mình nên nàng giận luôn tất cảvới sức cuồng nhiệt của tuổi mười sáu vừa biết yêu là đã bịngăn trởvà nhục mạ. Chỉcó một chút sựthật được trộn lẫn trong mối tình nàng. Phần lớn còn lại thì gồm toàn thói kiêu ngạo và lòng tựtin vô bờbến vềmãnh lực quyến rũcủa chính mình. Bây giờnàng đã bại trận rồi, và lớn hơn sựthua thiệt đó là nỗi sợsẽbiến thành trò cười trước công chúng. Mình có quá lộliễu nhưHoney không? Có kẻnào đang cười vào mặt mình chưa? Nàng không muốn nghĩtiếp tới chuyện đó.
Tay buông rơi xuống mặt bàn bên cạnh, nàng vuốt ve chiếc bình đựng hoa hồng có khắc hình hai thằng bé ngộnghĩnh đang cười ngạo nghễ. Gian phòng quá yên tĩnh đến nỗi nàng muốn hét to lên đểphá tan sựngột ngạt đó. Phải làm một cái gì, nếu không nàng sẽđiên mất. Nàng nhấc bình hoa lên, vung tay ném mạnh vềphía lò sưởi ởcuối phòng . Chiếc bình bay phớt qua lưng dựa cao lêu nghêu của chiếc trường kỷrồi rơi xuống bệlò xây bằng cẩm thạch, bểloảng xoảng.
−Vừa thôi chứ!
Có tiếng người vang lên từlớp nệm lõm sâu của ghếtrường kỷ.Chẳng có gì khiến nàng ngạc nhiên và kinh hoàng đến thếnữa. Miệng nàng khô cháy, không thểkêu thành tiếng. Nàng vội vịn lấy lưng ghếđểđứng vững trong khi từtrên mặt ghếtrường kỷ, Rhett Butler từtừnhô người lên và cúi chào nàng với một vẻtrang trọng quá lố.
−Đang ngủtrưa mà bắt buộc bịnghe lõm câu chuyện lúc nảy cũng là quá lắm rồi, vậy mà suýt nữa tánh mạng bịhăm dọa là tại làm sao?
Đúng là người. Hắn không phải là ma. Nhưng lạy các Thánh, hắn đã nghe hết cảrồi! Nàng cốhuy động tất cảsinh lực đểlàm ra vẻnghiêm trang.
−Thưa ông, đáng lẽông phải cho biết là ông có mặt nơi đây.
−Thật vậy sao?
Răng hắn trắng ngời và ánh mắt nhưcười chếgiễu:
−Đúng ra chính cô mới là kẻquấy rầy. Tôi phải buộc lòng đợi ông Kennedy ởphòng nầy bởi vì theo tôi nghĩ, tôi sẽlà kẻvô thừa nhận nếu có mặt ởsân sau. Do đó mà tôi phải vào đây, tựnghĩlà sẽđược bình yên.
Nhưng hỡi ôi!Hắn rùn vai và cười nho nhỏ.Scarlett lại sắp sửa nổi điên khi nghĩrằng anh chàng thô kệch và hỗn láo nầy đã nghe thấy tất cả... hắn đã nghe những gì mà hiện thời dầu có chết nàng cũng không muốn nói ra. Nàng hằn học:
−Những kẻnghe trộm ...
Rhett nhăn mũi, tiếp nối ngay:
−Những kẻnghe trộm thường được nghe những chuyện hết sức thú vịvà bổích . Nhờcó một quá trình kinh nghiệm mà tôi đã ...
−Thưa ông, ông không phải là người cao quí .
Hắn ung dung đáp:
−Một nhận xét thích đáng . Nhưng cô, thưa cô, cô cũng không phải là một thiếu nữđoan trang.
Dường nhưnhận thấy Scarlett không đáng buồn cười, hắn lại cười nham nhở:
−Không một thiếu nữnào còn được coi là đoan trang nữa sau khi đã nói và đã làm những chuyện tôi vừa chứng kiến. Tuy nhiên, các cô quí quái, đài các đối với tôi chẳng có gì hấp dẫn. Tôi biết rõ họđang nghĩgì, nhưng họlại thiếu can đảm hoặc không đủmất dạy đểnói ra ý nghĩcủa mình. Đôi khi đó cũng là một điều phiền muộn. Nhưng cô, thưa cô O'Hara quí mến, cô là một thiếu nữhiếm có vềtâm tánh, một thứbẩm tính đáng ngợi khen, và tôi xin được dởnón hoan hô. Tôi không thểhiểu nổi làm cách nào đểông Wilkes trang nhã ấy có thểlàm thuần phục được một cô gái khí thái bão tốnhưcô. Ông ấy nên quì xuống tạơn Thượng đếbởi vì với một người con gái có cái tánh... đểcoi ông ấy gọi thếnào... à... "hiếu động" còn ông ấy thì lại quá lừng khừng...